Đường Y Nhiên bước ra khỏi trường học lúc chiều tà. Vóc dáng cao ráo, mảnh khảnh càng làm nổi bật đường cong của thiếu nữ. Thiếu nữ rảo bước nhanh trong làn váy dài màu đen, mái tóc thiếu nữ đen bóng được buộc gọn trên đầu. Nước da trắng muốt đối lập hoàn toàn với màu đen tuyền của chiếc váy mà thiếu nữ đang mặc. Gió mát thổi nhẹ qua gò má hồng hào của thiếu nữ như mơn trớn, như vuốt ve. Có vài sợi tóc mái bay bay theo chiều gió, vẻ đẹp của thiếu nữ như càng sinh động hơn nữa.
Mở mắt ra thì Đường Y Nhiên đã thấy mình đang nằm trong một khoang thuyền, sóng biển dập dềnh ngoài kia. Bên cạnh cô cũng có vài người bị trói y đúc bản thân. Những người đó không ngừng la hét, khóc lóc van xin bọn chúng thả họ ra. Thế nhưng đáp lại họ chỉ có tiếng sóng biển ào ào bên tai.
Đường Y Nhiên mơ mơ màng màng đến mấy giờ sau thì mới thấy có người tiến vào. Bọn họ nhìn cô và cô nhìn bọn họ. Sau đấy, một tên đầu mào gà có vẻ có chức quyền cao nhất trong đây bước tới, gã ngồi xổm trước mặt cô rồi nói:
- Tụi tao là quân phản loạn. Thủ lĩnh kêu tụi tao bắt mày đi tới chỗ Ngài ấy. Nói vậy cho biết để khỏi chạy mắc công tụi tao lại phải bắt lại mày nữa.
Đường Y Nhiên bị say sóng nặng, chẳng còn sức để kêu gào như những nạn nhân bị bắt khác. Vẻ mặt cô tái mét, nhưng kiên trì đối mắt với gã. Không nghe thấy tiếng khóc như mong đợi, gã khó chịu trông thấy.
Gã quát:
- Tụi mày có thôi khóc không? Tao làm gì tụi mày chưa? Làm như tụi tao thèm khát bọn omega bọn mày lắm vậy. Toàn lũ kĩ nữ mà đòi lập đền thờ.
Gã hừ lạnh. Sau đó gã lại cười to.
Đột nhiên nụ cười của gã trở nên vặn vẹo. Khuôn mặt đen nhẻm của gã nhăn tít lại, da mặt gã xô lại với nhau tạo nên một điệu cười kì dị.
Hắn chỉ vào một thiếu niên omega đang nằm ngay đơ giữa khoang thuyền, ra lệnh cho đồng bọn đi đến lột đồ thiếu niên nọ. Người kia vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại sau sự đụng chạm táo bạo đó. Tiếp theo gã đầu mào gà liền tự mình trói thiếu niên lên một cái ghế. Một cơ thể trắng trẻo mềm mại lập tức hiện ra trước mắt mọi người. Đường Y Nhiên đoán thiếu niên nọ có thể là một omega mới lớn. Da thịt hồng hào khiến người ta có cảm giác chỉ cần véo một cái là đã ra nước. Trong tình thế này nhưng phải công nhận rằng ngắm mĩ nhân có thể khiến tâm bình tĩnh hẳn.
Y Nhiên cứ nghĩ gã sẽ chấm mút thiếu niên nọ ngay tại chỗ này. Nhưng sau hành động trói gô đó, gã dường như đã thỏa mãn cơn biến thái mà vui vẻ bước ra khỏi khoang thuyền rộng rãi. Nước biển lạnh lẽo, Đường Y Nhiên rùng mình hắt hơi một cái. Cô còn có quần áo để mặc, coi như có chút hơi ấm. Vậy thiếu niên kia sẽ lạnh như thế nào đây? Nhưng hiện giờ tay chân cô đã bị trói chặt, thêm cơn say sóng đã rút trọn sức lực của cô mất rồi, lực bất tòng tâm giúp thiếu niên xinh đẹp đó. Chỉ mong mĩ nhân không bạc mệnh.
Từ khi tỉnh lại, Y Nhiên toàn phần cảnh giác mọi hành động của bọn người bắt cóc này. Bọn chúng cứ cách vài tiếng sẽ vào kiểm tra một lần. Nhưng không có lấy một hành động đụng chạm xác thịt ghê tởm nào với đám người Đường Y Nhiên. Bọn hắn thi thoảng sẽ nhìn chằm chằm vào một người nào đó, sau đó chờ người đó sợ hãi rồi cười phá lên. Sự tra tấn tinh thần này làm nhiều người không chịu nỗi, nôn thốc nôn tháo thành bãi trước mặt. Không khí lập tức có mùi chua đặc trưng. Một ngày đã trôi qua, không một ai dám chợp mắt.
Mắt thấy tàu đã tới đất liền, đám người Đường Y Nhiên càng không vui nổi. Ai dám nghĩ bước ra khỏi khoang thuyền này sẽ trở về được. Ai dám nghĩ bước chân lên dải đất kia sẽ không bị chơi đùa như chó. Ai dám nghĩ đám người bên trong kia không biến thái như đám người trong tàu này.