Xuyên Thư Tự Nhiên Thành Phản Diện Alpha

Chương 8


Dường như ngày nào Vân Hà cũng ăn trưa chung với Nhiên Nhiên.

Cô nàng bảo Vân Hà cũng có thể gọi cô là Nhiên Nhiên.

Đương nhiên Vân Hà không hề có ý định từ chối.

Quen biết mấy ngày, Vân Hà cảm thấy hình như mình không hiểu cô nàng Y Nhiên này cho lắm.

Rõ ràng là một bạn nhỏ rất táo bạo và lanh lợi luôn cơ mà, nguyên tác đâu có như vậy.

Tức là việc xuyên vào của Vân Hà vẫn đem lại một số thay đổi nhỏ.

Nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến cốt truyện chính.

Nam chính, nữ chính đã gặp nhau rồi.

Có vẻ sẽ mau chóng thu hút nhau thôi.
Vân Hà nghĩ nghĩ cả ngày, cuối cùng ngộ ra có vẻ là vì sau này Đường Y Nhiên bị tra tấn thảm quá nên không còn ý chí sống còn nữa.

Do đó cô mới nghĩ cô bé này là kiểu người hướng nội.


Nhưng mà Đường Y Nhiên như bây giờ rất dễ thương, cô dễ ngượng nhưng cũng mặt dày bám theo Vân Hà.
Vân Hà vui vẻ ra mặt, đây là người bạn đầu tiên của cô ở thế giới này.

Cô tự nhủ phải cố hết sức bảo vệ cô ấy.
Cơ bản mỗi ngày trước khi đi ngủ Vân Hà luôn đọc lại cuốn nhật kí, nói cách khác là cuốn tóm tắt nguyên tác.

Cốt truyện vẫn đang diễn ra, không hề có sự xáo trộn nào.

Những ngày này luôn phải chú ý bên nam nữ chính và quan sát xung quanh.
- *-
Lễ hội trường đếm ngược 5 ngày.

Trường học xảy ra một vụ việc lớn.

Nghe nói học sinh lớp 1A đều bị thương nặng, có em đã tử vong.

Đó là một trận cảm tử.
"Ngày 8 tháng 11, một tên Dolomus đã đột nhập vào trường học Đế Quốc và nổ bom liều chết tại lớp 1A.

Theo thống kê, đã có ít nhất một nửa học sinh trong lớp tử vong, các học sinh còn lại đều bị thương nặng.

Kẻ thủ ác đã chết.

Hiện không biết động cơ của bọn chúng là gì.

Nhưng quân đội Đế quốc sẽ đánh bại quân phản loạn để an ủi linh hồn các học sinh đã ra đi."
Ông bà Lê tắt tivi.

Không thể tin được bọn ác nhân ấy lại ra tay với những đứa trẻ một cách độc ác như vậy.

Ông bà nhìn nhau mà rơm rớm nước mắt:
"May mà con mình không sao.

Tội nghiệp cho những đứa nhỏ kia."

Lê Vân Hà may mắn mặc áo chống đạn nên không bị thương nặng.

Bạn học ngồi kế cô đã chết, y như miêu tả trong nguyên tác.

Bị mảnh bom đâm thành con nhím, bị sức nóng của bom thiêu cháy mảng da lớn.

Vân Hà tỉnh dậy đã là một ngày sau sự việc xảy ra.
Cô được ba mẹ kể lại kết quả điều tra.

Quân đội kết luận rằng quân phản loạn muốn giết chết hạt giống của tướng quân.

Vân Hà biết đó là ai.

Đường Thế Trung.

Là cháu của đại tướng quân Đế quốc – Đường Vân Trung, con trai của thiếu tướng Đế quốc – Đường Thành Trung.

Nhà họ sau này sẽ nghênh đón vị tướng nổi tiếng nhất trong lịch sử Đế quốc 100 năm gần đây – Đường Thế Trung.

Hắn thực sự có tài năng.

Chỉ trong vòng năm năm đã dọn sạch quân phản loạn, đường đường chính chính được phong tướng dưới ánh nhìn của người dân toàn quốc.
Thông tin về quân đội luôn được bảo mật, không biết bằng cách nào mà Dolomus ngửi ra được.

Vân Hà cảm thấy thật phiền não.


Cô là người duy nhất mặc áo chống đạn hôm đó.

Dù là người ngốc cũng nhận ra được là cô biết thứ gì đó, huống hồ đây còn là ngài nam chính IQ cao ngất ngưỡng.

Tỉnh lại không đè cô ra tra hỏi mới là lạ đấy.
"Thật sự...!bực bội quá." – Vân Hà thẳng tay quăng cái gối đi, để rồi lom com nhặt lại.

Giờ không mặc áo chống đạn, xác định chết.

Mặc áo, thì bị nghi ngờ là gián điệp.

Nếu như Vân Hà vừa thấy kẻ lạ mặt liền chạy ngay thì...Khổ nỗi Vân Hà hoàn toàn không hề biết tên cảm tử sẽ đến vào lúc nào, mà tác giả cũng không hề miêu tả chi tiết quá trình đó, Vân Hà hoàn toàn mù tịt phương thức mà kẻ này cải trang đi vào trường.

Đây hoàn toàn là điểm chết của Vân Hà.

Nghĩ đi nghĩ lại thì...mặc dù mặc áo chống đạn sẽ bị nghi ngờ, nhưng trên hết sẽ không chết.

Cô đành đánh liều một phen..

Bình Luận (0)
Comment