Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi

Chương 11



Chỉ là lúc bò lại, so với bò ra càng gian nan, Phương Triều Chu treo ở trên chén rượu, trên không trên, dưới không dưới, sống sờ sờ biến thành vật trang sức chén rượu.

Lâm tông chủ bên cạnh cười một tiếng, "Nhìn ánh mắt nó, đã khai linh trí, nhưng đáng tiếc không cao."
Bị nghi ngờ chỉ số thông minh - Phương Triều Chu nghe được lời này, cũng không tiếp tục bò, vậy, liền treo ở trên này đi, bò đi bò lại cũng là rượu xà.

Lê Nhất Diệp thấy Phương Triều Chu thành thật treo ở trên chén rượu, cũng mặc kệ hắn, ánh mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm lôi đài mẫu đơn phía dưới.

Ánh mắt nóng rát này, ngay cả Lâm tông chủ bên cạnh cũng phát hiện khác thường, nhưng hắn cái gì cũng chưa nói, ngược lại lấy chiếc đũa trêu chọc Phương Triều Chu đang treo trên chén rượu.

Lâm tông chủ lấy chiếc đũa đi chọc đầu Phương Triều Chu, thấy Phương Triều Chu nhịn không được há mồm cắn chiếc đũa, liền lập tức đem chiếc đũa nhấc lên trên, vài lần lại hạ xuống dưới, Phương Triều Chu hoàn toàn giả chết, chọc thế nào cũng không phản ứng.

Lâm tông chủ chưa hết hứng thú, thu lại chiếc đũa, lấy tuyết linh quả bên cạnh.

Tuyết linh quả ở Tu chân giới là linh quả thập phần thưa thớt, dù ra giá cũng không có người bán, Phương Triều Chu nghe qua đã lâu, nhưng chưa bao giờ nếm thử, ngửi thấy hương vị tuyết linh quả, liền có chút nhịn không được, đầu xà nhịn không được di chuyển theo ngón tay Lâm tông chủ.

Ngón tay cầm tuyết linh quả đi tới đâu, đầu của hắn liền đi theo đó.

Lâm tông chủ đang chơi một nửa liền cảm nhận được một tầm mắt nhìn chằm chằm hắn, quay đầu lại thì thấy, là Lê Nhất Diệp, xấu hổ cười cười, mà lúc này Phương Triều Chu nhân cơ hội dùng sức nhấc đầu, cắn tuyết linh quả trong tay hắn.


Cắn xong, Phương Triều Chu muốn nuốt xuống, đáng tiếc chính là mới vừa ngậm vào miệng, thật nhanh đầu đã bị chụp một cái.

Tuyết linh quả đến miệng đã mất.

Phương Triều Chu nhìn tuyết linh quả trong miệng rớt vào chén rượu, ở trong lòng thở dài, rất muốn ăn a, nhưng mà, lực độ vừa nãy, hắn không cần nghĩ, cũng biết là đại ma đầu Lê Nhất Diệp kia đánh.

Đối phương không cho hắn ăn, vậy liền không ăn, dù sao nãy nuốt vào trong miệng, cũng coi như nếm được hương vị.

Cũng may sau khi Lê Nhất Diệp ngăn Phương Triều Chu ăn tuyết linh quả, lại đem lực chú ý đặt ở phía dưới.

Phương Triều Chu cũng không biết chính mình treo trên chén rượu bao lâu, hắn vốn dĩ muốn tận lực đem pháp thuật trên người mình cởi bỏ, nhưng hắn lại tưởng tượng, nếu phá được rồi, chẳng phải mọi người đều biết con xà treo trên đây là Thiên Thuỷ Tông Phương Triều Chu?
Không được, hắn vẫn muốn giữ mặt mũi.

Dập máy một lúc lâu, rượu kính càng thêm đầy, Phương Triều Chu vựng vựng hồ hồ, thật sự không nhịn được, cho nên hắn thử xem có thể hay không ở trên chén rượu đi một vòng.

Đi được nửa vòng, đột nhiên nghe được tiếng bước chân, hơn nữa không chỉ có một người.

Hắn quay đầu lại, thấy được có người từng bước đi lên cầu thang bạch ngọc, trong đó còn có Tiết Đan Dung.

Hôm nay Tiết Đan Dung mặc một thân y phục xanh nhạt của đệ tử Thiên Thuỷ Tông, cầm trong tay Đoạn Thủy kiếm, chi lan ngọc thụ(*), tiên tư dật mạo(*).

Rõ ràng là một đám người cùng nhau đi lên, nhưng cơ hồ chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người y.

(*) Chi lan ngọc thụ: Ý chỉ con em ưu tú.

(*) Tiên tư dật mạo: Xinh đẹp, hoạ thuỷ.

Mười cường giả đã phân ra, Tiết Đan Dung đứng thứ năm, tuy không được đệ nhất, nhưng đây mới là lần đầu tiên y tham gia tu chân đại hội.

Dựa theo quy tắc, đại năng trên ghế bình phẩm sẽ thay phiên nhận xét mười người đứng đầu tu chân đại hội, xem như chỉ điểm, nếu đặc biệt thưởng thức hậu bối nào đó, cá nhân đặc biệt đưa ra pháp bảo, cũng là chuyện thường.

Thời điểm đến phiên Lê Nhất Diệp, hắn bỏ qua bốn người trước, trực tiếp gọi tên Tiết Đan Dung.

"Tiết Đan Dung, quả nhiên là đan hoa túy nhân liễu tự miên(*) a, tên cùng người giống nhau." Lời này xem như là đùa giỡn trắng trợn, lập tức, không ít người sắc mặt đều hơi đổi.

.

Được copy tại -- T R U M t r u y e n .NE T --
(*) Đan hoa tuý nhân liễu tư miên: Bông hoa làm say điên đảo lòng người.


( Mình cũng không chắc lắm:V)
Mà sắc mặt Tiết Đan Dung hoàn toàn lạnh xuống.

Nhưng Lê Nhất Diệp như là không phát hiện không khí hiện trường biến hóa, hoặc là nói, hắn căn bản không thèm để ý phản ứng của người khác, câu môi cười, "Ta đoán mọi người ở đây đều nghĩ giống ta, tiểu mẫu đơn, ngươi không nên xuất hiện ở chỗ này." Hắn dừng một chút, ý cười trên khóe môi gia tăng, "Hẳn là nên xuất hiện ở trên giường."
Lời nói rơi xuống, Đoạn Thủy kiếm lập tức xuất ra, còn chuẩn bị đâm tới Lê Nhất Diệp, đại sư huynh bên cạnh đã cản lại.

"Tiểu sư đệ!"
Tiết Đan Dung nổi giận, giận đến mức tay cầm chuôi kiếm cũng dùng sức đến trắng bệch.

Quần chúng ăn dưa - Phương Triều Chu nhìn đại ma đầu Lê Nhất Diệp dùng sức đùa giỡn tiểu sư đệ nhà mình, cố nén cảm giác say, lại tiếp tục chuẩn bị tìm cơ hội chạy trốn, lần này hắn quen cửa quen nẻo từ trên chén rượu bò xuống, lặng yên vô tức mà ra bò ra bên ngoài, chỉ là bò được một nửa, Lâm tông chủ đột nhiên mở miệng.

"Lê môn chủ, đồ nhắm rượu của ngươi chuẩn bị chạy."
Phương Triều Chu:......!
Không phải chỉ là cắn trộm một cái tuyết linh quả của ngươi thôi sao? Đến mức này sao?
Lời này không chỉ làm Lê Nhất Diệp chuyển lực chú ý lên người Phương Triều Chu, thậm chí những người khác ở đây cũng nhìn về "đồ nhắm rượu" trên bàn.

Chỉ thấy "đồ nhắm rượu" kia toàn thân tuyết trắng, chiều dài không đủ cánh tay một người.

Lê Nhất Diệp nhìn xuống Phương Triều Chu giả chết tại chỗ, đột nhiên nhớ tới Phương Triều Chu vẫn là sư huynh Tiết Đan Dung, nghĩ đến đây, trong mắt hắn hiện lên ác ý.

"Thật là nghịch ngợm a, vừa không chú ý liền muốn trốn, ngươi lại có thể chạy đi đâu a? Cho dù không muốn, lại sinh khí, cuối cùng còn không phải bị ta bắt được."
Lời này tuy là nói với Phương Triều Chu, nhưng hai mắt Lê Nhất Diệp lại nhìn chằm chằm Tiết Đan Dung, hắn tùy tay đem Phương Triều Chu đặt trên đùi mình, mới vừa buông tay, xà trên đùi liền biến thành người.

Phương cá mặn không kịp chuẩn bị biến thành người lại còn ngồi trên đùi đại ma đầu:!!!
Lê Nhất Diệp phi thường tự nhiên mà ôm chầm eo Phương Triều Chu, còn thuận tay sờ sờ tóc dài sau lưng Phương Triều Chu, "Lần sau lại không nghe lời như vậy, sẽ bị phạt."
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đại ma đầu hết ôm lại sờ - Phương cá mặn:???
Phương Triều Chu cảm giác men say đã tỉnh hơn phân nửa, lập tức liền muốn giãy giụa.

Đây chính là trước công chúng, hắn bị một người nam nhân ôm vào trong ngực!
Nhưng tu vi của hắn lúc này vẫn bị hạn chế, chật vật như con sâu leo cây.

Lê Nhất Diệp tự nhiên nhận thấy Phương Triều Chu giãy giụa, hắn không đổi sắc mà hạ Phương Triều Chu một đạo pháp thuật, làm người chỉ có thể mềm ở trong ngực hắn, thật sự biến thành xà không xương.

Phương Triều Chu dãy dụa thất bại do dự một hồi, lựa chọn giơ tay che lại mặt.

Quên đi, hắn muốn giữu mặt mũi.

Che lại mặt, mọi người liền không biết người ngồi trong ngực Lê Nhất Diệp chính là hắn.


Chỉ là hắn vừa che, rước lấy cười nhạo của Lê Nhất Diệp, Lê Nhất Diệp thậm chí đem tay Phương Triều Chu kéo xuống, mạnh mẽ xoay mặt hắn qua, làm Phương Triều Chu trực tiếp đối diện với ánh mắt của mọi người.

Nhưng cảnh tưởng đại sư huynh kinh ngạc hô tên hắn không có phát sinh, hắn bị bắt đối mặt với những người đó, cư nhiên có người đối với mặt hắn ngốc ra, thậm chí hắn còn nghe được tiếng hút khí.

Phương Triều Chu: Ân?
Mọi người đều là kinh diễm mà nhìn Phương Triều Chu, duy độc Tiết Đan Dung, sắc mặt đã khó coi đến mức không thể lại khó coi hơn, âm trầm đến độ có thể ép ra nước.

Phương Triều Chu còn thất thần, còn chưa hiểu tình huống, mà lúc này, Lê Nhất Diệp giống như dâm loạn mà nhéo mặt Phương Triều Chu, đồng thời đối với Tiết Đan Dung nói: "Tiết tiểu hữu sắc mặt sao lại khó coi như vậy? Hay là Tiết tiểu hữu không thể tiếp thu tiểu sủng của ta có một khuôn mặt quá giống ngươi?"
Nghe như vậy, Phương Triều Chu rốt cuộc hiểu được tình huống.

Đại ma đầu này cư nhiện biến thái như vậy, đem hắn biến thành bộ dáng của Tiết Đan Dung, lại đặt ở trong ngực trêu đùa, thậm chí trong miệng nói "Tiểu sủng", để nhục nhã Tiết Đan Dung.

Hành vi của hắn, dụng ý đã thập phần rõ ràng, chính là rõ ràng mà nói cho Tiết Đan Dung biết, Lê Nhất Diệp đã coi trọng y.

Tiết Đan Dung đã trốn không thoát.

Phương Triều Chu bừng tỉnh đại ngộ, nháy mắt tiếp theo, hắn đã bị ôm đến càng chặt.

Đôi mắt Lê Nhất Diệp thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Tiết Đan Dung, tay lại vuốt cá mặn trong lòng ngực.

Lê Nhất Diệp uống rượu mạnh, mới vừa rồi Phương Triều Chu rơi vào chén rượu của hắn, uống vào không ít rượu mạnh, lúc này hắn trang khuôn mặt của Tiết Đan Dung, thành thật mà thành một đóa say mẫu đơn, diễm sắc bức người, kiều diễm ướt át, mọi người nhìn hắn mềm mại không xương, tẫn thái cực nghiên, ánh mắt đều có chút không khống chế được.

Tiết Đan Dung dù sao cũng là Thiên Thủy Tông đệ tử, Thiên Thủy Tông tông chủ có tiếng bênh vực người mình, bọn họ không thể giống Lê Nhất Diệp, như vậy trắng ra mà nhìn chằm chằm Tiết Đan Dung, nhưng tiểu sủng này không cần chú ý như vậy.

Lê Nhất Diệp có thể làm trò với hắn trước mặt mọi người, nhìn dáng vẻ cũng không được sủng ái cho lắm.

Phương Triều Chu không biết mọi người suy nghĩ gì, hắn bị Lê Nhất Diệp kéo mấy cái, khóe môi không khỏi giật giật, chờ lúc sau lại bị kéo mấy cái, hắn thật sự nhịn không được, ha ha ha mà nở nụ cười, vừa cười vừa giấu, trong miệng còn kêu.

"Ha ha ha! Đừng chạm vào chỗ ngứa của ta! Không được! Ha ha ha......"
Thật sự quá ngứa, hắn cũng muốn trở thành một công cụ thành thành thật thật, chính là thật sự nhịn không được.

Gương mặt Lê Nhất Diệp nháy mắt biến đen..


Bình Luận (0)
Comment