Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi

Chương 23



Ăn xong ba viên đan dược, Phương Triều Chu tự thông não.

Vì sao hắn phải rối rắm hộp nào có ngọc thế Lê Nhất Diệp đưa a?
Chỉ cần hắn không mở ra, ngày mai đem đi vứt là được.

Nghĩ đến đây, Phương Triều Chu ném chiếc hộp xuống dưới giường, tùy ý ném bình ngọc sứ nhỏ Đỗ Vân Tức đưa bên cạnh gối, liền nằm xuống ngủ.

Đan dược của ngũ sư đệ vị không tệ nha, ngày mai dậy lại ăn tiếp một viên đi.

Nhưng cảm thấy buồn ngủ, Phương Triều Chu cảm giác được một cỗ nhiệt khí dâng lên khó tả, nóng đến mức hắn không ngủ được.

Hắn đột nhiên mở mắt ra, đầu tiên là ngơ ngác nhìn chằm chằm phía trên một hồi, mới xốc chắn lên, nhìn vào bên trong.

Trong chăn tối om, không thấy cái gì hết, nhưng hắn có cảm giác.

Tuy rằng cảm giác này rất kỳ quái, nhưng Phương Triều Chu thân là một nam nhân cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn quay đầu nhìn nhìn bình phong, thấy bên kia quạ mặc tước tĩnh, trộm cho tay vào trong chăn.

Nói thật, còn có chút kích thích.

Phương Triều Chu không chút để ý mà nghĩ.

Một nén nhang sau, Phương Triều Chu muốn khóc.


Này quá vô lý, cảm giác được nhưng căn bản không ra được!
Hơn nữa cảm giác khô nóng bắt đầu khuếch tán, không chỉ một bộ phận mặt trời rực rỡ, mà toàn phương diện sắp bị mặt trời rực rỡ xâm lấn.

Phương Triều Chu cảm thấy bản thân hiện tại như một con cá bị đặt trên giá nước BBQ, trằn trọc khó yên.

Ngay thời điểm Phương Triều Chu khóc không ra nước mắt, bên kia bình phong đột nhiên vang lên thanh âm của Tiết Đan Dung.

“Nhị sư huynh?”
Giọng Tiết Đan Dung có chút nghi hoặc.

Phương Triều Chu lập tức cứng đờ bất động, thậm chí nhịn không được ngừng lại hô hấp, nhưng hắn vẫn nghe thấy thanh âm sột soạt.

Hình như Tiết Đan Dung đi đến.

“Nhị sư huynh, ngươi làm sao vậy?”
Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, Phương Triều Chu nhịn không được hô một câu, “Tiểu sư đệ, ta không có việc gì!”
Lời nói không thành vấn đề, nhưng ngữ khí không đúng, cuối cùng còn mang theo thanh suyễn.

Phương Triều Chu nói xong liền gắt gao ngậm miệng, vô cùng hối hận.

Này còn thà rằng không nói lời nào.

Quả nhiên, Tiết Đan Dung nghe vậy, tốc độ đi tới càng nhanh, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã tới bên cạnh giường của Phương Triều Chu.

Bởi vì mọi người đều đang ngủ, động phủ tối lửa tắt đèn, lúc y đi tới còn mang theo một viên dạ minh châu.

Không quá sáng, chỉ có thể hơi chiếu sáng một mép giường.

Phương Triều Chu thấy Tiết Đan Dung còn cầm theo dạ minh châu, lập tức chui vào trong chăn.

Tiết Đan Dung vừa tỉnh dậy nên chỉ khoác một kiện áo ngoài, tóc đen như mực buông xuống đầu vai, khuôn mặt phù dung dưới dạ minh châu côi tư diễm dật, nốt chu sa giữa mày sáng quắc như lửa.

Y thấy Phương Triều Chu chui vào bên trong, biểu tình không đúng, không khỏi nghiêng người về phía trước, “Nhị sư huynh, có phải ngươi không thoải mái chỗ nào không?”
Phương Triều Chu nghe vậy, gật đầu trước, sau đó lại vội vàng lắc đầu.

Hắn nhìn thiếu niên mỹ mạo trước mắt, cảm giác tội lỗi và hổ thẹn đồng thời dâng lên.

Không được, hắn không thể cầm thú như vậy, xuống tay với tiểu sư đệ.

Nhưng mà tiểu sư đệ nhìn rất ngon miệng a! Ô ô ô……
Không đúng, nếu hắn xuống tay, sẽ bị tiểu sư đệ đánh chết đi?
Nghĩ đến mấy nam nhân trong nguyên tác muốn ra tay với tiểu sư đệ đều bị giết chết, tàn phế, những người sống sót được đều là đại lão, nhưng ngay cả đại lão cũng bị đánh đến nửa chết nửa sống một đoạn thời gian mới khỏe, hắn sẽ chết chắc luôn?
Nghĩ kỹ lợi và hại, Phương Triều Chu càng lùi về sau, đến khi lưng chạm tường, hắn mới nỗ lực ổn định thanh âm nói: “Ta chỉ là có chút…… mất ngủ, không có việc gì, tiểu sư đệ ngươi vẫn mau về giường ngủ đi.”
Hắn càng trốn, Tiết Đan Dung càng cảm thấy kỳ quái, thấy hắn cuộn người lại liền nghĩ ban ngày Phương Triều Chu tu luyện xảy ra vấn đề, lập tức quỳ một gối trên giường, cúi người muốn bắt lấy Phương Triều Chu xem xét tình huống.

Nhưng y còn chưa chạm vào Phương Triều Chu, liền thấy đôi mắt hắn trợn tròn, sau đó trực tiếp dùng chăn che đầu, tránh ở trong chăn.


Thanh âm như bị bóp nghẹt từ trong chăn truyền đến, “Ta thật sự không có việc gì, ngươi cứ để ta một mình đi.”
Tiểu sư đệ thật sự không thể lại gần nữa, nếu không hắn sẽ không kiềm chế được chính mình, sau đó bị đánh chết.

Hắn tránh ở trong chăn, cảm thấy hô hấp cũng rất nóng.

Phương Triều Chu vừa nói, bên ngoài chăn liền an tĩnh.

Hắn co quắp bất an mà tránh ở trong chăn, âm thầm hy vọng Tiết Đan Dung mau rời đi, chăn đột nhiên bị xốc lên, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, liền đối diện một đôi mắt phượng.

Chủ nhân của mắt phượng một tay giữ chăn hắn, bàn tay còn lại trực tiếp chế trụ cái tay cứng đờ của Phương Triều Chu, chỉ trong một chớp mắt, cảm xúc trong cặp mắt kia liền thay đổi.

Tiết Đan Dung liếc mắt nhìn Phương Triều Chu, sau đó liền nhìn xuống.

Phương Triều Chu bị y nhìn chằm chằm, nhịn không được khép hai đùi lại, còn cong eo, ý đồ muốn che giấu.

Bàn tay đang giữ Phương Triều Chu rõ ràng ngừng lại một lúc, nửa ngày, y chậm rãi buống Phương Triều Chu ra, ngón tay khẽ run lên, ngay cả hằng mi dài cũng run lên một chút.

Y quay mặt đi, thời điểm hai người đang bảo trì trầm mặc, Tiết Đan Dung đột nhiên thấy bình ngọc sứ nhỏ bên cạnh gối đầu.

Là bình ngọc hôm nay đại sư huynh vừa đưa cho Phương Triều Chu.

Tiết Đan Dung cầm lấy bình ngọc, ghé vào chóp mũi ngửi, hương vị này…… Hình như vừa nãy trên người Phương Triều Chu cũng có.

Y lập tức quay đầu lại, nhìn về phía Phương Triều Chu không biết khi nào đã làm tổ trong chăn, “Ngươi ăn cái này?”
Phương Triều Chu nhìn bình ngọc nhỏ trên tay Tiết Đan Dung, gật đầu.

Tiết Đan Dung thấy vậy, bỏ nút bình ra, đổ một viên đan dược vào lòng bàn tay, y không ăn mà bóp nát viên đan dược.

Vừa bóp nát, tài liệu dược vị càng thêm rõ ràng.

Y tinh tế kiểm tra, biểu tình không khỏi biến đổi, “Đan dược này là……” Tiết Đan Dung dừng một chút, giống như khó có thể mở miệng, nhấp môi, rũ mắt, một hồi lâu mới nói tiếp, “Trợ dương dược.”
Phương Triều Chu:!!!
Xin lỗi ta không nghe rõ, ngươi vừa nói gì cơ?
“Làm sao bây giờ? Tiểu sư đệ, ta đã ăn ba viên.” Phi dân bản xứ Phương Triều Chu nhịn không được cầu cứu Tiết Đan Dung.

Sớm chiều ở chung với Tiết Đan Dung hơn một tháng, hắn cảm thấy Tiết Đan Dung cái gì cũng biết.

Hiện tại đã như vậy, hắn chỉ có thể cầu cứu đối phương, hy vọng tiểu sư đệ có thể nghĩ ra một biện pháp.

Tiết Đan Dung từ trước tới nay ổn trọng nghe thấy Phương Triều Chu ăn ba viên cũng không khỏi ngạc nhiên, “Vì sao lại ăn ba viên?”
Phương Triều Chu hổ thẹn dùng chăn che khuất nửa khuôn mặt, tránh khỏi tầm mắt của Tiết Đan Dung, “Ta cảm thấy rất ngọt, nên không nhịn được……ăn……ăn nhiều một chút.”
Tiết Đan Dung trầm mặc.

Phương Triều Chu cũng muốn trầm mặc, nhưng hắn trầm mặc không được, một hồi liền dùng ánh mắt mong đợi nhìn Tiết Đan Dung, “Tiểu sư đệ, ngươi có biện pháp sao? Nếu không, ngươi phá vỡ kết giới, ta muốn đi tìm ngũ sư đệ.”
Đỗ Vân Tức nghiên cứu chế tạo dược, khẳng định có biện pháp.


Lời này vừa nói ra, Phương Triều Chu tự nhiên cảm giác gió lạnh thổi tới, cũng không biết gió từ đâu.

Rõ ràng động phủ đã đóng cửa rồi.

Tiết Đan Dung rũ mắt, biểu tình so với lúc trước càng lãnh đạm, “Ta không phá được kết giới của sư phụ, lúc này sư phụ đã sớm đi vào giấc ngủ, sợ là kêu cũng không tỉnh.”
Phương Triều Chu nghe vậy thật sự muốn khóc, đúng lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới Tri Xuân Châu có một hàn đàm, ngày thường hắn tránh nơi đó như rắn rết, hiện tại hắn chỉ muốn mau chóng nhảy vào.

Nghĩ đến đây, Phương Triều Chu xốc chăn lên, không màng tới Tiết Đan Dung còn ở bên cạnh, liền xuống giường đeo giày, chỉ là hắn quá cuống quít, thời điểm đứng dậy dẫm vào hộp gấm màu xanh dưới chân giường.

Mà một dẫm này, hộp gấm kia lại tự động mở ra.

Dưới dạ minh châu, trên vải mềm màu đen có một lọ đan dược và ——
Một cây ngọc thế.

Phương Triều Chu:…… Thật lớn!
Phương Triều Chu tự giác bản thân đang đoạt đồ vật của Tiết Đan Dung, phản ứng đầu tiên là đậy nắp lại.

Nưng thời điểm hắn vươi tay ra, một bàn tay khác đã bắt lấy tay hắn kéo lại.

Ánh mắt thiếu niên lạnh lùng, nhưng dưới lớp băng đó dường như có một cảm xúc khác, như là sông băng dưới mặt biển, gợn sóng mọc lan tràn, sóng gió mãnh liệt.

Phương Triều Chu nhìn khuôn mặt tuyết trắng đoan chính thanh nhã trước mặt, nháy mắt, cảm giác càng mãnh liệt.

Ô ô ô, hắn không biết xấu hổ.

Có gì nói đấy, hắn chính là đang thèm thân mình của tiểu sư đệ.

Không được!
Sẽ bị đánh chết!
Phương Triều Chu run run rẩy rẩy muốn rút tay về, thanh âm cũng run, “Tiểu…… sư đệ, ta…… ta……”
Hắn vẫn nên đi hàn đàm đi, đông lạnh một chút mà thôi, không chết được, cùng lắm thì đông lạnh thành không được thật, dù sao còn có Ngũ sư đệ, đến lúc đó lại tìm Ngũ sư đệ chữa bệnh là được.

Nhưng thiếu niên nắm chặt tay hắn, không chỉ như thế, còn kéo Phương Triều Chu lại gần.

Gần trong gang tấc, Phương Triều Chu ngửi thấy mùi hương trên người Tiết Đan Dung, bên trong mùi hương, tựa hồ còn mang theo chút vị ngọt.

“Ta có biện pháp.” Ngữ khí Tiết Đan Dung đông cứng, “Thanh Tâm Chú có lẽ sẽ dùng được.”
Phương Triều Chu ngẩn người, không hiểu rõ lời của Tiết Đan Dung, chỉ là hắn cũng không cần nghe hiểu, hắn xem đã hiểu..


Bình Luận (0)
Comment