Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 108

Trên chính đường, Sở Dương vững như bàn thạch.

"Ma môn đối phó ra sao?"

Vừa trở về, chỉ thấy Tần Quỳnh đến đây hồi báo, Sở Dương đi hơn một năm thời gian nên triệu tập mọi người lại đây, trong đó có cả Tống Sư Đạo lẫn Lỗ Diệu Tử.

Về phần Tôn đạo trưởng thì hắn không quản đến những nhàn sự này, tiếp tục thôi diễn công pháp, đồng thời lĩnh hội diệu pháp luyện đan.

Đám người thi lễ xong, Sở Dương lúc này hỏi.

"Ngoại trừ đám đầu não Chúc Ngọc Nghiên, Tịch Ứng, Tả Du Tiên đào thoát được thì những người còn lại đã bị diệt sát tới tám chín thành."

Tần Quỳnh lúc này trả lời.

"Cũng xem như không tệ, dù sao ma môn căn thâm thụ mậu, nội tình thâm hậu!"

Sở Dương gật gật đầu, biểu thị tán thành.

"Nếu không nhờ ám vệ cung cấp tin tức, chiến bộ cung cấp một bộ phận chiến lực, phân ra mà diệt đánh cho bọn hắn không kịp trở tay, chỉ sợ thắng bại khó liệu."

Tần Quỳnh ngừng một chút, nói tiếp: "Ngay cả như thế cũng tổn thất bốn huynh đệ."

"Hai người bị Chúc Ngọc Nghiên giết chết, một người bị Biện Phụ giết, người còn lại bị Tả Du Tiên giết."

Khấu Trọng đứng dậy, mắt lộ sát cơ: "Lúc đó đại chiến không kịp chiếu cố bọn hắn, xin sư phụ giáng tội."

"Chém giết giang hồ sao có thể không có thương vong?" Sở Dương lộ ra vẻ trầm thống, nhưng khá hài lòng với sự trưởng thành của hai vị đệ tử Khấu Trọng và Từ Tử Lăng này. Đã một năm kể từ khi hai người đột phá đến cảnh giới Tông sư, dưới sự giúp đỡ của đan dược, cả hai đã mở ra được ba mươi sáu khiếu huyệt. Ở cảnh giới Tông sư thì hai người họ cũng coi như là tồn tại đỉnh phong nhất, hai người liên hợp cùng một chỗ cũng đủ để chống lại Đại tông sư, thậm chí áp chế.

Về phần Tần Quỳnh, trưởng thành càng nhanh.

Thiên Diệt kiếm quyết có thể mở tối đa chín chín tám mươi mốt quy chân khiếu huyệt, hiện tại hắn đã mở được bảy mươi hai khiếu, cách viên mãn không xa. Chiến lực hiện tại của hắn tuy không bằng Tống Khuyết nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. Dù sao thì Thiên Diệt kiếm quyết có sức công phạt cao cực kỳ dọa người, đặt trên Thiên Vũ đại lục cũng coi như là kiếm quyết cao cấp nhất.

"Liễu Trinh!"

Sở Dương nghiêm túc nói: "Bắt đầu thành lập Anh Linh các, đặt tro cốt các chiến sĩ hy sinh ở trong đó, tiếp nhận hậu nhân tế bái!"

Vừa mới nói xong, nhất thời yên tĩnh.

"Tạ ơn phủ chủ!"

Tần Quỳnh đột nhiên quỳ một chân xuống, nghẹn ngào nói.

Đây là công nhận hắn, tán thành những chiến sĩ đã hy sinh, cũng là ca ngợi, vinh dự lớn nhất của bọn hắn. Một chiến sĩ sau khi chết nếu có thể vinh quy ở Anh Linh các, được người tế bái thì có ai không vừa lòng?

"Vâng, phủ chủ!"

Liễu Trinh kịp phản ứng, vội vàng đáp.

Đám người trong đại sảnh nhao nhao động dung, kính nể lòng dạ Sở Dương, cũng càng thêm chờ mong tương lai tươi sáng của Sở phủ.

"Tần Quỳnh!" Sở Dương quát.

"Có thuộc hạ!" Thanh âm của Tần Quỳnh âm vang, tràn đầy hương vị sát phạt.

"Đợi chút nữa tìm Liễu Trinh nhận lấy Tông Sư Phá Chướng đan, bọn hắn cũng nên đột phá đến cảnh giới Tông sư. Mặc khác, lựa chọn chiến sĩ tinh anh trong ám vệ để bổ sung hoàn chỉnh cho ám vệ."

Sở Dương phân phó.

"Vâng, phủ chủ!"

Tần Quỳnh vô cùng kích động. Ba mươi hai huyết vệ còn lại trong sát phạt tiến bộ phi thường cấp tốc, chẳng những tất cả đều đạt tới tiên thiên viên mãn mà thậm chí có một số người đã đạt tới bán bộ Tông sư.

Hôm nay được thần đan trợ giúp, hắn dám khẳng định, ba mươi hai huyết vệ ắt có thể đạt tới cảnh giới Tông sư, về phần lựa chọn bốn người mới, hẳn là cũng được, dù sao tinh anh trong ám vệ cũng không thể coi thường.

Đến lúc đó, tất cả huyết vệ đều là Tông sư, chỉ nghĩ một chút thôi cũng nhiệt huyết sôi trào.

"Lý Tĩnh, ngươi có bao nhiêu?"

Sở Dương xoay chuyển ánh mắt, hỏi thăm tình huống của chiến bộ.

"Đa phần đều một lòng tĩnh tu, tâm vô bàng vụ, hiện tại chiến bộ có tám mươi mốt người đạt tới tiên thiên viên mãn, còn có một người khác tự hành đột phá đến cảnh giới Tông sư."

Lý Tĩnh phong khinh vân đạm nói.

Nghe thế, những người đang ngồi đây đều khẽ nhích miệng.

Tuy trong chiến đấu, chiến bộ tiên thiên viên mãn hoàn toàn không phải là đối thủ của huyết vệ, nhưng họ cũng cực kỳ khủng bố.

"Ồ, có người tự hành đột phá đến Tông sư?"

Sở Dương lộ ra vẻ ngoài ý muốn, nói: "Dẫn hắn tới đây!"

"Vâng phủ chủ, hắn đang ở ngoài cửa!"

Lý Tĩnh nói xong thì đi tới cửa, vẫy vẫy tay về nơi xa.

Một lát sau, một thiếu niên chừng hai mươi tuổi bình tĩnh đi đến. Dáng dấp của hắn bình thường đến không thể bình thường hơn, ở giữa đám người cũng tuyệt sẽ không bị nhận ra đầu tiên.

Hắn sắc mặt bình tĩnh nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ kích động, đặc biệt là khi nhìn Sở Dương, ánh mắt mang theo vẻ sùng kính vô hạn.

"Thiết Trụ bái kiến phủ chủ!"

Thanh niên quỳ một chân xuống, thanh âm rung động nói.

"Thiết Trụ?"

Sở Dương lẩm nhẩm một câu, nhưng trong lòng nổi lên gợn sóng.

Ở trong thế giới Tiểu Lý Phi Đao, người đầu tiên hắn dạy dỗ cũng tên là Huyết Trụ, về sau trưởng thành trở thành phụ tá đắc lực của hắn. Muội muội Tiểu Mai của Thiết Trụ cũng bồi bạn với hắn hơn một trăm năm.

Ký ức cất sâu trong lòng một lần nữa hiện ra.

Thở khẽ một hơi, áp đi suy nghĩ phức tạp trong lòng, lúc này Sở Dương mới quan sát tỉ mỉ Thiết Trụ trước mắt.

"Phù hoa tận khứ, phản phác quy chân!"

Sở Dương khen ngợi: "Ngươi có thể nắm giữ hết Thiên Sương quyền, Bài Vân chưởng, Phong Thần thối trong thời gian cực ngắn đến lô hỏa thuần thanh, tam nguyên quy nhất, thành tựu Tam Phân Quy Nguyên khí, bước tới cảnh giới Tông sư, lại còn mở ra sáu khiếu huyệt, thiên tư bậc này quả thật không kém gì Khấu Trọng và Từ Tử Lăng."

Thế gian nhiều tuấn kiệt, lời này tuyệt không giả.

Thiết Trụ trước mắt chẳng qua chỉ là một hài tử có gia cảnh nghèo khổ mà thôi, nếu không phải lúc trước được tuyển chọn bồi dưỡng thì cả đời sẽ tầm thường vô vi, sau cùng hóa thành cát bụi trở về với cát bụi.

Có đôi khi, chỉ cần tặng cho một cơ hội thì sẽ có rất nhiều thiên tài chân chính nhất phi trùng thiên.

Về phần Tam Tuyệt và Tam Phân Quy Nguyên khí, đây là phương pháp tu luyện chủ lưu của chiến bộ, Tam Phân Quy Nguyên khí cũng được Sở Dương thôi diễn đến trình độ có thể mở ra ba mươi sáu khiếu huyệt, như vậy đã đủ rồi.

Nếu không, nếu như khiếu huyệt nhiều một chút, tương lai bồi dưỡng số lượng lớn Tông sư thì hắn sẽ nhức đầu vô cùng vì tài nguyên tu luyện.

"Ngươi có nguyện làm đệ tử của ta không?" Sở Dương bỗng nhiên nói.

"Bái kiến sư phụ!"

Thiết Trụ không thể nào giữ nổi vẻ bình tĩnh, lộ ra vẻ kích động, hành đại lễ.

"Tốt, tốt, tốt, ngươi là người đầu trong lứa trẻ đột phá đến Tông sư, ta tự nhiên phải phá lệ, từ nay về sau, ngươi sẽ là đệ tử thứ ba của ta."

Sở Dương đứng dậy, cứ nghĩ đến tên của đối phương là lại cảm thấy khó chịu, nên nói: "Hiện tại ta ban cho ngươi họ Sở, tên chỉ có một chữ là Nhất, ngươi có bằng lòng không?"

"Đệ tử Sở Nhất, cảm tạ sư phụ đã ban tên!"

Sở Nhất lại bái tiếp.

"Chúc mừng phủ chủ thu được cao đồ!"

Bọn người Lỗ Diệu Tử nhao nhao đi tới chúc mừng.

Sau một lúc lâu, trong đại sảnh lần nữa khôi phục bình tĩnh.

"Lý Tĩnh, ta cho ngươi chính danh ngạch, ngươi chọn ra chín người có chiến công tương đối để bọn hắn đột phá đến cảnh giới Tông sư. Nhưng từ nay về sau, ngươi phải quy định rõ ràng, cần bao nhiêu công huân mới có thể đạt được Phá Chướng đan? Sau khi quy định xong thì giao cho Liễu Trinh xét duyệt. Ngươi phải nhớ kỹ, những đan dược này rất khó luyện chế được."

"Vâng, phủ chủ!"

Lý Tĩnh cũng khá kích động, lập tức lui xuống.

"Từ Thế Tích, ngươi thì sao?"

Sở Dương đảo mắt, tiếp tục hỏi thăm.

"Phủ chủ, người của ám vệ khá nhiều, tuy bận bịu tạp vật nhưng cũng có thể đạt được rất nhiều công lao, đổi được đan dược phụ trợ tu luyện, trưởng thành tự nhiên cũng không ít. Hiện tại có khoảng một trăm ba mươi sáu người đạt tới tiên thiên viên mãn."

Từ Thế Tích chậm rãi nói: "Về phần Cao Ly, Tùy Dương Đế chinh phạt lần ba tuy miễn cưỡng chống lại nhưng cũng hao hết quốc lực, dân chúng lầm than, chúng ta cũng thừa cơ mà hoàn thành đại bộ phận bố cục. Tuy nhiên, có Dịch Kiếm đại sư Phó Thải Lâm tọa trấn nên chúng ta không thể hành động quá khích được."

"Cao Ly đã là vật trong bàn tay, tạm thời không vội."

Sở Dương trầm tư nói: "Ta cho ngươi mười tám danh ngạch, tiếp theo hãy theo dõi Phật tông cho ta, cả những dư nhiệt ma môn nữa, về phần những thế lực này có tự lập làm vương hay không thì trước cứ để bọn hắn nháo đi đã."

"Vâng, phủ chủ!"

Từ Thế Tích lộ ra nụ cười chỉ có Sở Dương hiểu được.

"Chỉ sau khi đại loạn thì mới có thể đại trị, mới có thể ổn định càn khôn càng nhanh càng ổn trọng được."

Trông thấy Sở Dương gật đầu, mọi người trong đại sảnh không khỏi chấn động.

"Phủ chủ, dư nghiệt ma môn đã tụ tập lại trong thành Dương Châu, cầm đầu là Chúc Ngọc Nghiên cùng đám đệ tử đắc ý là Loan Loan, An Long!" Từ Thế Tích tiếp tục nói.

"Rốt cục cũng đến sao? Đây là cơ hội của bọn họ, không thể không đến, nếu không chắc chắn sẽ bị Từ Hàng Tĩnh Trai thừa cơ tiêu diệt."

Sở Dương lộ ra vẻ đăm chiêu.

Từ Thế Tích gật đầu: "Chúng ta diệt đi, tiếp quản thế lực mới có thể ổn định thế cục, Chúc Ngọc Nghiên nhìn ra được điểm này nên mới mời những thủ lĩnh ma môn khác tụ tập lại một chỗ, cho chúng ta một kích thật mãnh liệt. Nhưng dù sao đi nữa thì bọn hắn cũng không thể ngờ được, toàn bộ Dương Châu này đã bị chúng ta tạo thành tường đồng vách sắt, mỗi ngày có bao nhiêu người ra ngoài, bao người đi vào, bao nhiêu khuôn mặt xa lạ, đều bị nắm giữ hết, sao hắn có thể giấu giếm được tai mắt của ám vệ chứ?"

"Tối nay hãy giải quyết hết bọn hắn đi, bớt cho nhảy nhót!"

Một câu nói của Sở Dương đã quyết định xong tính mạng bọn hắn.
Bình Luận (0)
Comment