Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 112

Lơ lửng giữa không trung, dưới Đại Nhật Như Lai chưởng, Tịch Ứng bị đập suýt chết, Tả Du Tiên cũng vậy, ngay cả Tích Trần đã chạy trốn được hơn ngàn mét cũng không thoát khỏi vận mệnh tương tự.

Với những đệ tử ma môn này, Sở Dương không có chút hảo cảm nào.

Bọn chúng ngoại trừ việc phá hư xã hội ra thì không hề xây dựng bất cứ thứ gì, có thể nói là ung thư trong khối u ác tính.

Chúc Ngọc Nghiên đang chạy trốn đột nhiên dừng lại, quay đầu ngón nhìn, lộ ra vẻ tuyệt vọng.

"Ngươi thật là người sao?"

Âm Hậu đắng chát hỏi thăm.

"Ngươi nói xem?"

Sở Dương lạnh lùng vô cùng, phóng ra một bước đã rơi xuống trước người Chúc Ngọc Nghiêng: "Ma môn biến chết nên không cần phải tồn tại nữa, qua mười năm nữa, ta sẽ cho ngươi thấy cục diện bách gia hưng thịnh là tràng cảnh quang vinh đến bực nào!"

"Ma môn, bách gia?"

Chúc Ngọc Nghiên rất thất lạc.

Rốt cục, Chúc Ngọc Nghiên, Loan Loan và An Long được dẫn đến Sở phủ. Bọn người còn lại tự nhiên có đãi ngộ khác biệt, chờ đợi bọn hắn là vận mệnh đã được chú định.

Sở Dương cũng không khó dễ ba người họ, dù sao bọn họ mặc dù ở ma môn nhưng lại không làm ra chuyện gì xấu. Chỉ có ấn tượng về Chúc Ngọc Nghiên là không được tốt lắm, dù sao thân là người đứng đầu một phái nhưng lại không thể ước thúc môn nhân đệ tử, thậm chí dung túng, đây cũng không phải là vấn đề về năng lực."

"Các ngươi có hai lựa chọn!"

Ngày thứ hai, Sở Dương ngồi ở chủ vị, lúc này nói.

"Còn lựa chọn?"

Loan Loan ngạc nhiên hỏi lại.

Đôi mắt đẹp của nàng sáng lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm Sở Dương nhưng không có thi triển pháp môn mị hoặc của ma môn, chỉ nhìn bằng đôi mắt chân chất.

"Tiếp nhận trừng phạt đi lao động, đợi qua mấy năm, các ngươi sẽ được khôi phục tự do."

Sở Dương khẽ cong môi: "Hoặc là ở lại trong Sở phủ, làm việc cho ta, không có tự do."

"Ở trog phủ, ngươi không sợ ư?"

Chúc Ngọc Nghiên cười lạnh nói.

"Lật tay có thể trấn áp sâu kiến, có gì đáng sợ?"

Sở Dương cười to nói.

Chúc Ngọc Nghiên lạnh lùng nhìn, há to miệng, nhưng nhớ tới sự kinh khủng của Sở Dương nên kìm lại.

Loan Loan lại lộ ra vẻ tò mò.

"Nếu đã thế thì hãy ở lại trong phủ đi! Trong thành Dương Châu, các ngươi có thể tùy ý đi lại, nhưng không có sự phân phó của ta hay Liễu Trinh thì không được bước ra ngoài thành, bằng không, cửa thành sẽ là nơi táng thân của các ngươi."

Sở Diêm nói nghiêm túc, giọng băng lãnh đủ khiến hai người Chúc Ngọc Nghiên rùng mình.

"Công tử, tại sao phải giữ lại hai nàng?"

Liễu Trinh không thèm để ý đến sư đồ Chúc Ngọc Nghiên, hỏi thẳng.

"Hai người bọn họ cũng coi như là nhân tài hiếm có, nếu lợi dụng được tự nhiên sẽ thành trợ lực."

Sở Dương lúc này nói rõ dự định.

"Ngươi nên phòng ngự cho tốt, cẩn thận không lại bị hai thầy trò chúng ta giết đi."

Chúc Ngọc Nghiên lạnh giọng mỉa mai.

"Chỉ bằng các ngươi?"

Sở Dương hơi híp mắt, tâm linh lực hóa thành bàn tay vô hình đánh thẳng tới tâm thần đối phương, giống như bàn tay của thượng đế, viết lên chân ngôn trung thành trong tâm linh hai người họ.

Chúc Ngọc Nghiên chợt phát hiện, Sở Dương trông khá thuận mắt, càng nhìn càng thuận mắt, có cảm giác thân cận không hiểu thấu, nhưng dẫu sao nàng cũng là tông chủ một tông, ý chí kiên định, lúc này phát hiện bất thường thì quát to: "Ngươi làm gì ta?"

"Ngươi nói xem?"

Sở Dương thu tâm linh lực, thầm than một tiếng, vẫn do lĩnh hội không đủ nên không thể trực tiếp can thiệp tâm linh của cường giả như Chúc Ngọc Nghiên. Đây là năng lực thứ hai mà hắn lĩnh ngộ được khi áp súc tâm linh đảo ảnh, ảnh hưởng đến tâm linh, được hắn gọi là khống chế tâm linh, năng lực này chỉ tính mới nhập môn mà thôi.

Tâm trí càng mạnh thì hiệu quả lại càng yếu.

Chúc Ngọc Nghiên nhìn Sở Dương, lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.

Lúc này nàng chưa rõ vấn đề ở đâu, vừa rồi trong lúc vô thanh vô tức liền bị đối phương thi triển thủ đoạn khó hiểu, ảnh hưởng tới tâm linh, ảnh hưởng tới ý chí, đây là năng lực nghe mà rợn người.

"Sư phụ, sao thế?"

Loan Loan cảm thấy không ổn.

"Hắn là ma đầu, là ác quỷ!"

Chúc Ngọc Nghiên nghiến răng nghiến lợi.

Nỗi sợ hãi Sở Dương dâng lên tận đáy lòng nàng.

"Lui xuống báo ra chút công pháp tông môn, cả tài phú cất giấu nữa!"

Sở Dương phất phất tay.

Chúc Ngọc Nghiên hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi.

Loan Loan lại nhìn chằm chằm Sở Dương, bỗng nhiên mở miệng nói: "Phủ chủ, người ta biết khiêu vũ, đánh đàn, thổi tiêu, múa kiếm, xoa bóp, biết bưng trà đổ nước, biết nói chuyện giải buồn, ngươi để ta ở cạnh ngươi được không? Người ta sẽ nhu thuận làm một nha hoàn, thật bình thường, an an ổn ổn."

Ánh mắt long lanh như nước, ánh mắt trong sáng không tạp chất.

Sở Dương nghe động tâm, nhìn nhếch miệng.

"Hừ, những chuyện này tự nhiên sẽ có người làm!"

Liễu Trinh bất mãn nói.

"Đúng thế, còn hai tỷ muội chúng ta mà!"

Lúc này, tỷ muội Tống Ngọc Trí vừa vặn đi tới, nói chuyện là Tống Ngọc Trí: "Còn cả Thương tỷ tỷ nữa mà? Sao đến phiên ngươi được?"

Loan Loan hé miệng cười một tiếng: "Người ta càng tinh thông hơn thì sao?"

"Hừ, yêu nữ!"

Tống Ngọc Trí hừ lạnh nói.

Sở Dương nghe đau cả đầu, vội vàng phân phó ní: "Thẩm Lạc Nhạc, chuẩn bị thảo dược, ta muốn khai lò luyện đan."

"Vâng, phủ chủ!"

Thẩm Lạc Nhạn tuân mệnh, đám người nhao nhao mừng rỡ.

Bọn hắn biết trình độ luyện đan của phủ chủ, một khi khai lò thì bọn họ sẽ nhận được chỗ tốt.

Loan Loan không khỏi lộ ra vẻ tò mò, quả thực không hề rời đi.

Trong hậu viện có một cái đan lô, Sở Dược lấy được nó trong tay Tiền Đa Đa lúc ở Thiên Vũ đại lục, đã luyện chế được mấy lần. Ban đầu, ở trong thế giới Tiểu Lý Phi Đao thì hắn đã bắt đầu tìm hiểu phương pháp luyện đan, hơn một trăm năm thời gian, tiến bộ phi tốc.

Trình độ luyện đan của hắn khiến Tôn đạo trưởng cũng cảm thán mặc cảm.

Ở hai bên là từng giá đỡ to lớn, bên trên bày đầy các loại thảo dược, có tươi mới, có hong khô, có những loại cá biệt được chế sẵn.

"Luyện đan là một loại hưởng thụ!"

Tôn đạo trưởng trực tiếp đứng ở bên cạnh làm trợ thủ cho Sở Dương, dù sao cũng phải chuyển dời dược liệu các thứ.

Mặc khác cũng có hơn mười dược đồng đứng cạnh để phục dịch.

"Thiên hạ sắp đại loạn, luyện chế mấy lô đan dược tăng lên chút thực lực, thuận tiện lưu lại chút dự phòng, lỡ tương lai có chuyện đột phát cũng xoay sở kịp."

Sở Dương cười nói.

"Chuẩn bị đầy đủ mới có thể đắc tâm ứng thủ, tiến thối tự nhiên."

Tôn đạo trưởng khen ngợi gật đầu.

Khai lô hỏa, thả dược liệu, tôi tạp chất.

Sở Dương dùng tâm linh đảo ảnh để quan sát, sử dụng Xích Đế quyền kình thôi động thế lửa, dùng Thanh Đế quyền để điều hòa dược lực, phi thường thuận lợi, không lâu sau đó một lò đan dược ra đời.

"Tiên Tiên Phá Chướng đan, chín chín tám mươi mốt viên, khó lường, khiến lão đạo ta cũng phải hâm mộ!"

Tôn đạo trưởng lại cảm thán.

"Với thiên phú của ngài, muốn nắm giữ thì chỉ tốn một thời gian ngắn thôi."

Sở Dương trả lời một câu.

"So ra thì còn kém ngươi xa!"

Tôn Đạo trưởng lắc đầu.

Sau đó, lại liên tiếp luyện chế, Tiên Thiên Phá Chướng đan là nhiều nhất, còn cả các loại như Khai Khiếu đan, Tông Sư Phá Khiếu đan, Bổ Khí đan, Kim Cương Thiết Cốt đan.

Sau cùng Sở Dương mệt đến thiếu chút nằm xuống, mới ngừng lại được.

"Đủ dùng rồi!"

Sở Dương phun ra một ngụm khí trọc, sau đó tắm nước nóng, xong xuôi nằm trên giường nghỉ ngơi.

Lúc bình thường, hắn cũng ngẫu nhiên ngủ một giấc, còn đại bộ phận thời gian đều dùng để tu luyện và lĩnh hội công pháp.

Tỉnh lại sau giấc ngủ đã là bình minh ngày thứ hai.

"Đại mông ai sớm giác ngộ, bình sinh ta tự biết!"

Sở Dương duỗi lưng, cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

Hắn bỗng nhiên sững sờ, thấy Liễu Trinh ghé bên giường thiếp đi, khóe môi nhếch lên tiếu dung điềm tĩnh.

"Nha đầu này!"

Sở Dương cười khổ một tiếng, không phải hắn mất đi lòng cảnh giác mà do đã quá quen khí tức của Liễu Trinh, sớm đã thành thói quen nên không để ý đến. Hắn khom người xuống ôm lấy nàng, muốn đặt lên giường nhưng lại phát hiện Liễu Trinh mở mắt, nao nao, mặt đỏ bừng, cũng không biết lấy gan đâu ra mà hai tay vòng lại ôm lấy cổ Sở Dương.

"Công tử!"

Khẽ kêu một tiếng, tựa như đang nói mớ.

Sở Dương run lên, hít sâu một hơi, trấn áp xao động trong lòng: "Ta không thể cho ngươi hứa hẹn, tối đa chỉ ở cùng ngươi tới già!"

"Thế gian có nam nhân nào có thể tiếp người bên cạnh tới già? Với nữ nhân thì đây đã là lời hứa lớn nhất."

Liễu Trinh bỗng nhiên ngẩng đầu, động tình nói: "Ta không muốn công tử hứa hẹn, chỉ nguyện vĩnh viễn theo hầu bên người công tử."

Sở Dương khẽ giật mình, bỗng nhiên hoảng hốt.

Thế giới nơi đây nếu không có trường sinh thì có thể để cho một nam tử làm bạn tới già chỉ sợ là hạnh phúc lớn nhất.

"Nhưng mà..."

Sở Dương bỗng nhiên lộ ra vẻ ảm đạm, không khỏi nghĩ đến Tiểu Mai, làm bạn trăm năm, nỗi đau khi mất đi đó không ai có thể hiểu được.

Nếu như tiếp nhận Liễu Trinh, liệu sẽ lại thống khổ trăm năm?

Về sau xuyên qua các giới, liệu sẽ dần dần thành quen?

Nếu như quen thì sao?

Sở Dương bỗng nhiên rùng mình một cái.

"Công tử, ngươi sao thế?"

Liễu Trinh thấy Sở Dương biến sắc liên tục, vội vàng kêu gọi.

"Không có gì?"

Sở Dương phức tạp nói.

"Công tử phải chăng ghét bỏ ta?"

Liễu Dương đỏ mắt, nước mắt rơi lả chả: "Ta không muốn bách niên giai lão, không muốn thề non hẹn biển, không muốn đồng sinh cộng tử, chỉ cần được ở bên người công tử thì ta, ta thỏa mãn rồi."

"Không phải ghét bỏ ngươi, mà là ta có khúc mắc quá khứ không thể nào quên!"

Sở Dương nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, nói khẽ: "Nếu ta cưới vợ thì sẽ chọn ngươi đầu tiên!"

"Thật?"

Vẻ xinh đẹp lập tức hiện ra trên mặt Liễu Trinh, khiến cho Sở Dương hơi hoảng hốt.

Sở Dương khẽ gật đầu, rời khỏi phòng.

"Phủ chủ!"

Vừa ra tới phòng khách, đang chuẩn bị uống một chén cháo thuốc thì thấy Từ Thế Tích vội vã đi tới.

"Chuyện gì?"

Sở Dương hỏi.

"Tùy đế Dương Quảng phái một hoạn quan tới, nói muốn thu Sở thị võ quán, Liên Hợp thương hội và cả Duyệt Tân lâu làm tài sản quốc gia, đổi lại sẽ ban thưởng cho phủ chủ chức nam tước!"

Từ Thế Tích nói chăm chú, lại lộ ra vẻ quỷ dị.

Sở Dương cười: "Rốt cuộc ngày này cũng đến sao? Hẳn là thủ bút của Vũ Văn gia đi, cũng tốt, non sông tươi đẹp này cũng nên chỉnh đốn lại."

Từ Thế Tích tinh thần chấn động, lộ ra vẻ mừng như điên.
Bình Luận (0)
Comment