Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 117

Tin tức phong tỏa, không kịp truyền đi.

Thánh chỉ của Dương Quảng lừa giết được không ít đại gia thị tộc, đồng thời cũng chia rẽ đại bộ phận tướng sĩ, trong lúc nhất thời, thiên hạ xôn xao không rõ chuyện gì.

Sau khi chuyện ở Lạc Dương truyền ra, toàn bộ thiên hạ vì đó yên tĩnh, nhao nhao đờ đẫn.

Dương Quảng lừa giết quần thần?

Bách quan Lạc Dương chết sáu thành?

Ngay sau đó thiên hạ xôn xao.

Trường An Lý thị, Lý Thế Dân lãnh đạo bách tính khởi nghĩa, muốn diệt hôn quân, trả lại tươi sáng cho thiên hạ.

Giang Đô Vũ Văn gia nâng cao ngọn cờ phản loạn.

Quả thật thiên hạ triệt để phản loạn lật đổ chính sách bạo tàn của Dương Quảng.

Dương Châu, bên trong Sở phủ.

Đám người ngồi ở đại sảnh, nhao nhao trầm mặc.

Sau khi chuyện ở Lạc Dương truyền ra, bọn hắn rung động chết lặng.

"Điên cuồng, thật sự quá điên cuồng!"

Thẩm Lạc Nhạc không ngừng lẩm bẩm.

"Còn cuồng hơn cả ma môn ta nữa, chuyện này, toàn bộ thiên hạ triệt để lộn xộn, nếu như..."

Chúc Ngọc Nghiên mím môi một cái.

Nếu như ma môn còn tồn tại thì hẳn cũng nhân cơ hội này đục bước béo cò, trình độ đạt tới đỉnh phong, đáng tiếc hiện tại chỉ có thể mơ mộng mà thôi. Đồng thời cũng càng thêm kiêng kị Sở Dương. Dương Quảng điên cuồng như vậy rất có thể là do vị phủ chủ này gây nên.

"Phủ chủ, tiếp theo không phải muốn ám sát thủ lĩnh những thế lực lớn kia chứ?"

Loan Loan đưa ra đề nghị.

"Đạo mưu quốc phải đường đường chính chính, chứ âm mưu quỷ kế sẽ mãi mãi không thành tài được, tựa như ma môn ngươi vậy."

Sở Dương âm vang nói: "So sánh thủ đoạn của Từ Hàng Tĩnh Trai thì các ngươi kém không chỉ một điểm nửa điểm, cách cục quá thấp."

"Nhưng ngầm giết bọn hắn thì tương lai sẽ hành động dễ dàng hơn!"

Loan Loan tiếp tục nói.

"Giết người này thì còn người khác, thiên hạ thị tộc đông đảo, ám sát trong lúc nhất thời sao xong được? Lại nói, một khi giết thủ lĩnh thì phương thế lực đó tất nhiên sẽ náo động, kết quả chỉ có khiến bách tính gặp tai nạn mà thôi."

Sở Dương liếc nhìn Loan Loan, nói tiếp: "Tóc dài nhưng kiến thức ngắn, ngươi tuy là đệ tử có thiên phú mạnh nhất từ trước đến nay của Âm Quý phái nhưng đáng tiếc, tầm nhìn của ngươi quá thấp, kiến thức quá ít, khó có thể đến được nơi thanh nhã."

Loan Loan hơi đỏ mặt, lại mười phần không phục, cãi chày cãi cối nói: "Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết!"

"Không, thế càng sai!"

Lý Tĩnh chen ngang: "Muốn thành đại sự, tự phẩm có thể thua thiệt nhưng đại thể vĩnh viễn cũng không thể có tổn hại, nếu không một khi chuyện lộ ra ngoài thì sẽ là tai nạn chân chính. Chính như ma môn các ngươi, làm việc quỷ bí, âm tàn ác độc, đi không lộ ra nên thế nhân mới nhận định các ngươi là ma đạo, sẽ chỉ làm người e ngại và chán ghét."

"Chính là đạo lý đó, về phần người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, không phải khiến người ta thua thiệt khí tiết, mà đôi khi đáng bỏ thì bỏ, nên bỏ phải bỏ!" Sở Dương nói.

Sau đó đám người bắt đầu thương nghị, định ra quyết sách bắc phạt.

Bây giờ, toàn bộ khu Giang Nam đã nằm trong khống chế, quân đội cũng hoàn thành chỉnh đốn, chỉ chờ ra lệnh một tiếng là sẽ bắc tiến.

Thương nghị đã định, đám người mới rời đi để chuẩn bị mọi sự thì một ám vệ chạy tới bẩm báo: "Phủ chủ, Sư Phi Huyên truyền nhân đương đại của Từ Hàng Tĩnh Trai cầu kiến!"

"Sư Phi Huyên?"

Sở Dương sững sờ, tâm linh đảo ảnh lập tức phát hiện ra, trước cửa phủ đứng một một nữ tử thanh lãnh như nguyệt, ôn nhu như nước để cho người ta thấy một lần thì không nhịn được sinh lòng yêu thích.

Tuy rằng không có chút hảo cảm gì với Từ Hàng Tĩnh Trai nhưng Sở Dương lại không thể sinh ra ác ý với nữ tử này.

"Ta đi gặp vị nữ tử khiến người ta không thể hận nổi này một lần xem sao!"

Sở Dương phất phất tay, đi ra ngoài, một lát sau đã tới ngoài cửa phủ.

Trước cửa phủ, một nữ tử mặc một bộ trường sam xanh nhạt phiêu dật theo gió không tả nổi, cắm ngắm thanh lưu, thong dong tự nhiên, trên lưng đeo một thanh cổ kiếm tạo hình trang nhã, bằng Tam Anh Phân Lẫm khí của nàng tựa như đang nhắc nhở người khác nàng sở hữu kiếm thuật thiên hạ vô song.

Trên người nàng mang theo phiêu miểu tiên linh chi ý, không thuộc phàm trần nhân gian, dùng Đông Pha thi cú có thể miêu tả thỏa đáng: Tung nhất vi chi sở như, lăng vạn khoảnh chi mang nhiên, hạo hạo hồ như phùng hư ngự phong, nhi bất tri kỳ sở chỉ, phiêu phiêu hồ như di thế độc lập, vũ hóa nhi đăng tiên!

(*) Đây là bài Tiền Xích Bích phú (前赤壁賦) của Tô Đông Pha.

Tha hồ cho một chiếc thuyền nhỏ đi đâu thì đi, vượt trên mặt nước mênh mông muôn khoảnh. Nhẹ nhàng như cưỡi gió đi trên không, mà không biết là đi đến đâu; hớn hở sung sướng như người quên đời đứng một mình mọc cánh mà bay lên tiên.

Đoan trang nhã nhạn khiến người không tự chủ tự ti mặc cảm, tiên tử như thế vốn nên đương tề vạn vật, tiêu dao du chứ không nên thiệp túc thế gian.

Vốn trong lòng không muốn nhưng nhận trách nhiệm sư môn nên không thể không nhập phàm trần.

Tính cách Sư Phi Huyên thanh thuần chất phác, trạch tâm nhân hậu, trí tuệ hơn người, gặp chuyện không sợ hãi, chấp nhất chân lý, thương dân trách trời, một lòng muốn hóa giải lệ khí thiên hạ cùng phân tranh.

Nàng gần như không có bất cứ khuyết điểm gì.

Nếu như nói Loan Loan có thể trở thành tình nhân hoàn mỹ, thì Sư Phi Huyên tuyệt đối là chính thê không thể thay thế.

"Xin chào Sở phủ chủ!"

Sở Phi Huyên đeo khăn lụa che mặt, thanh âm êm dịu, hơi thi lễ.

"Không ngờ ngươi lại sẽ lại tìm ta? Hẳn là Ninh Đạo Kỳ chưa nói với ngươi về ta?"

Sở Dương hiếu kỳ nói.

"Ngươi biết Ninh tiền bối?"

Một câu nói, ngay cả trả lời cũng không mà lại hỏi lại.

"Có chút uyên nguyên."

Sở Dương gật đầu, trong lòng phỏng đoán hẳn là Ninh Đạo Kỳ ăn thiệt lớn nên không có nói ra chuyện xấu của bản thân, liền lãnh đạm nói: "Nghe nói Từ Hàng Tĩnh Trai các ngươi cứ mỗi khi thiên hạ đại loạn sẽ có đệ tử truyền nhân hành tẩu thế gian, đúng không?"

"Đúng!"

Sư Phi Huyên trả lời tiếp: "Mỗi khi thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta tự nhiên thừa thiên mẹnh, cứu dân khỏi nơi dầu sâu lửa bỏng, thay mặt vạn dân tuyển ra vị vua tài đức sáng suốt. Bây giờ Dương Quảng giết bách quan, đồ vạn tộc, cực kỳ bi thảm, còn tàn bạo hơn cả Thủy Hoàng, vô đạo hơn Trụ Vương, đến mức quần hùng thiên hạ đứng dậy khởi nghĩa. Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta đương nhiên sẽ không ngồi im mặc kệ, tuần hành thiên hạ, tuyển ra minh quân hiền chủ tương lai."

"Nói như vậy thì ta là hiền chủ?"

Sở Dương quỷ dị cười nói.

"Chuyện của phủ chủ luôn lấy vạn dân làm chủ, đương nhiên là người đứng đầu tài trí sáng suốt!"

Sư Phi Huyên nhìn Sở Dương, tràn đầy vẻ thăm dò.

"Nếu như thế, ngươi hãy giao "Hòa Thị Bích" cho ta đi!"

Sở Dương vươn tay.

Sư Phi Huyên đờ ra: "Phủ chủ, mới nãy ta còn chưa nói hết, ngươi là một trong những minh chủ chúng ta nhận định, về phần Hòa Thị Bích, chờ khi xác định xong thì tự nhiên sẽ giao ra!"

"Hóa ra mọi việc chỉ như một trò hề!"

Sở Dương xùy cười một tiếng, đột nhiên hỏi: "Ngươi nói ngươi thay mặt vạn dân tuyển hiền chủ, vậy ta muốn hỏi, ngươi gặp được bao nhiêu dân rồi?"

"Một đường đi tới, tự nhiên không ít?"

Sư Phi Huyên trầm mặc trong chốc lát nói.

"Không ít là bao nhiêu? Một trăm? Một ngàn? Hay một vạn? Ngươi có biết có bao nhiêu dân khắp thiên hạ này không?"

Sở Dương cười lạnh nói: "Ngươi không biết thì sao lại đại biểu cho vạn dân được?"

"Mỗi khi đại loạn đến, thừa thiên minh, giải thủy hỏa cho vạn dân?"

Sở Dương tiếp tục nói: "Nếu đã trách trời thương dân thì tại sao không hiện thế trước đại loạn để làm việc thiện, phổ độ chúng sinh, để toàn bộ thiên hạ quốc thái dân an? Các ngươi nhận thiên mệnh của ai? Phật tổ? Hay là trai chủ của các ngươi? Giải thủy hỏa cho vạn dân, ngươi giải được bao nhiêu người?"

Sư Phi Huyên đứng im cứng đờ, hồi lâu yếu ớt thở dài: "Cho nên ta mới du tẩu thiên hạ, hiểu rõ tường tình!"

"Chỉ bằng một mình ngươi?"

Sở Dương giễu cợt nói.

"Một người cũng có thể đạp biến thiên sơn vạn thủy, đạp biến đông tây nam bắc!"

Sư Phi Huyên ngữ khí kiên định nói.

"Chẳng biết đến lúc đó muôn dân thiên hạ đã chết bao nhiêu nữa?"

Sở Dương hừ lạnh một tiếng.

"Dù sao cũng là chuyện phải làm từng phút từng giờ!"

Sư Phi Huyên buồn bã nói.

"Ngươi cũng là thành thật!"

Sở Dương hỏi lại: "Ta muốn biết, Từ Hàng Tĩnh Trai các ngươi rốt cục làm ra cống hiến gì cho thiên hạ rồi? Canh tác sinh lương? Hay là thủ hộ một phương?"

Sư Phi Huyên trầm mặc.

"Không cống hiến cho thế gian thì quyền gì đòi tuyển hiền chủ cho vạn dân!"

Sở Dương cười to nói: "Lại nói tiếp, các ngươi còn chẳng bằng một người bán hàng rong ven đường nữa đấy, ít ra bọn hắn có thể bán chút đồ ăn thức uống cho người khác, còn các ngươi thì sao? Sẽ chỉ cố gắng tìm hiểu?"

Sư Phi Huyên lần nữa trầm mặc.

"Đất phật môn nếu chỉ tu hành, siêu nhiên thế ngoại thì cũng thôi đi. Nhưng mà Từ Hàng Tĩnh Trai các ngươi lại không chuyên tu, dính líu hồng trần, lại còn đặt ra khẩu hiệu thay mặt vạn dân tuyển hiền chủ, nói trắng ra thì các ngươi chỉ muốn cao cao tại thượng, giẫm đạp hoàng quyền, bao quát chúng sinh mà thôi."

Sở Dương càng nói càng tức: "Những ni cô giả tạo các ngươi không lập gia đình, không sinh con nối dõi, không làm sản xuất, không có chút tác dụng gì với đất nước, với vạn dân."

"Thanh lâu là nơi tốt nhất dành cho các ngươi, ở đó hát ca xướng tiểu khúc, gảy đàn tì bà cũng có thể giúp cho dân chúng vất vả sau một ngày có thể vui tươi hớn hở, với vạn dân thì có thể thoải mái cười một tiếng, giải trừ mệt nhọc."

Sở Dương hung ác nói.

"Ngươi, ngươi vô sỉ!"

Sư Phi Huyên bị nói đến chấn động mãnh liệt, nhưng một câu sau cùng khiến sắc mặt nàng triệt để thay đổi, tâm tính không linh dâng lên hỏa khí.

"Ta nói không đúng ư?"

Sở Dương dậm chân đi tới: "Thân là ni cô thì nên thanh đăng cổ phật, thường tụng kinh văn, nhưng các ngươi làm gì? Chỉ biết tranh dũng đấu hung ác, đúng, thân là ni cô, ngươi có vẻ như còn chưa quy y!"

"Thân là ni cô thì phải là ni cô!"

Sở Dương nói xong, bước một bước tới trước mặt Sư Phi Huyên, khiến cho vị tiên tử này hoàn toàn thay đổi sắc mặt, lui liền về sau, đồng thời trường kiếm cũng bắn vào trong tay hòng muốn động thủ, nhưng nào kịp.

Một chưởng đè xuống vai.

Chân khí phun ra, rót nhập thể nội khiến cho Sư Phi Huyên cứng đờ người, khí thế mới dân lên lập tức yếu đi nhiều.

"Thân là ni co sao phải giữ ba ngàn tia phiền não? Thân là ni cô, tại sao phải mang mạng che mặt?"

Sở Dương nói xong, bàn tay vung lên, từng sợi tóc đen rớt xuống, khăn che mặt cũng rơi ra.

Một ni cô xinh đẹp tuyệt mỹ chân chính độc nhất vô nhị đương thời xuất hiện trước mắt.

"Đây mới thật sự là ni cô, không phải sao?"

Không hiểu, Sở Dương lộ ra ý cười, phát ra uất khí bị kìm nén trong lòng, nâng cằm đối phương lên, tỉ mỉ dò xét đôi mắt đã đỏ lên của Sư Phi Huyên.

Lúc này hắn mới phát hiện, đây quả thật là một "tiểu ni cô" mỹ lệ rung động lòng người.
Bình Luận (0)
Comment