Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 120

PHỐC!

Phi đao vừa vặn đâm lên đầu tên màu đen, toàn bộ băng diệt, sau đó chuyển qua một ngã rẽ, hóa thành lưu quang, trong chốc lát xuyên qua tên cường giả Tông sư thân mặc áo giáp đang chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai.

Đối phương trợn mắt, ngửa mặt ngã xuống với vẻ không cam lòng.

Nhưng mà lại có một mảnh mưa tên bao trùm đang bắn tới phía Thương Tú Tuần.

"Ta xem ngươi cứu hay không?"

Ở một bên tường thành, một người thanh niên đang đứng đó, chính hắn mới phất tay ra lệnh, giờ phút này đang lạnh như băng nhìn chằm chằm Sở Dương, liếm môi một cái không ngờ chảy ra nước bọt.

Tựa như đói bụng, lộ ra vẻ tham lam.

"Đáng chết!"

Thấy thế, Sở Dương nổi giận, hai tay tách ra, lực lượng cuồn cuộn không ngờ tách được mưa kiếm đang lao tới phía Thương Tú Tuần, mưa kiếm nhao nhao xẹt qua một đường cong bắn tới phía đối diện, khiến cho một đám lớn cung tiễn thủ ngã xuống.

Cùng thời điểm đó, công kích của đám người Ninh Đạo Kỳ cũng đã tới, Sở Dương căn bản không thể tránh né.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, trên người Sở Dương toát ra quang mang, là Giao Long ngọc bội được kích hoạt.

PHANH!

Lực lượng nổ tung, vòng sáng màu xanh chấn động kịch liệt rồi nhanh chóng ảm đảm, sau cùng nát tan. Sở Dương chấn động sức lực đánh bay bọn người Ninh Đạo Kỳ, cũng nhân cơ hội này rơi xuống trên tường thành, đi tới bên người Thương Tú Tuần.

Dựng thẳng chưởng làm đao, chém qua một phát chặt đứt dây thừng, lại giải khai á huyệt.

"Ngươi không nên tới?"

Thương Tú Tuần sắc mặt tái nhợt nhưng lại toát ra vẻ kích động, trong lòng cũng hết sức lo lắng.

"Dù sao đi nữa thì ngươi bây giờ cũng là người của Sở phủ, bắt cóc ngươi chính là giẫm mặt ta, sao ta có thể không đến?"

Sở Dương thực chất bên trong có ngạo khí, địch nhân của hắn cũng nắm chắc điểm này nên mới bày ra cục này.

Nếu như đổi thành người khác thì thật đúng sẽ không tới.

Nhưng hắn là ai?

Hắn là Sở Dương, người đã từng trấn áp qua bát hoang.

"Nhưng dù sao ngươi cũng là chủ của một phủ, hiện tại lại là Sở Vương, sao có thể mạo hiểm vì ta được?"

Thương Tú Tuần không thể không lo lắng.

"Không sao, giao cho ta là được!"

Sở Dương cười cười, xoay người lại nhìn bọn người Ninh Đạo Kỳ đang vây công xung quanh nhưng không dám tiến lên. Vừa rồi, Ninh Đạo Kỳ cùng mười vị cường giả nhao nhao kinh hãi hết sức, lúc này mới dừng tay, cũng tự tin dù Sở Dương ngự kiếm phi hành cũng không thể thoát khỏi thiên la địa võng của bọn hắn.

Một kích kết hợp của bọn hắn kinh khủng cỡ nào, người đương thời, dù là Tống Khuyết cũng chắc chắn phải chết, thế nhưng không ngờ lại bị quang mang đột nhiên toát ra trên người đối phương chặn lại.

"Vì đối phó ta mà những người được gọi là cao nhân tiền bối như các ngươi lại ném hết mặt mũi!"

Sở Dương lạnh như băng nói.

"A Di Đà Phật, thế có đại ma nên tự nhiên phải thi triển thủ đoạn đặc thù, nếu không sao có thể hàng ma? Chẳng lẽ phải để ma đầu nhà ngươi tiếp tục làm ác thế gian?"

Một lão ni âm vang nói, trên người bắn ra kiếm ý cực kỳ nồng đậm.

"Ngươi là Phạm Thanh Huệ trai chủ Từ Hàng Tĩnh Trai nhỉ?"

Sở Dương nhìn sang, trong lòng lập tức có suy đoán.

"Chính là bần ni!" Phạm Thanh Huệ gật đầu.

"Rất tốt!"

Sở Dương bỗng nhiên cười: "Đợi ngày sau ta đạp lên Đạp Đế phong diệt đi Từ Hàng Tĩnh Trai, thế gian từ đó không biết từ hàng phổ độ."

"Thật can đảm!" Phạm Thanh Huệ nổi giận.

Sở Dương không tiếp tục để ý mà là nhìn sang bốn hòa thượng đang đứng chung một chỗ, chuẩn mực sâm nghiêm, khí thế uy vũ, khó hiểu nói: "Chẳng hay bốn vị đại sư là?"

"Tinh Niệm thiền viện, Bất Sân!"

Hòa thượng cầm đầu thanh âm như chuông đồng, ông ông tác hưởng, ánh mắt hắn chứa quang mang đậm đặc, nhìn chằm chằm Sở Dương nói: "Sở tiên sinh, nếu ngươi theo ta đến Tịnh Niệm thiền viện tĩnh tư ngẫm lại lỗi lầm, sau mười năm ngươi sẽ được tự do, thế nào?"

"Mười năm sau đã thương hải tang điền, thiên địa thay đổi, những bộ hạ đi theo ta kia sẽ bị các ngươi đánh giết, độ hóa."

Sở Dương mặt không đổi sắc, nói tiếp: "Ba vị còn lại hẳn là Bất Si, Bất Tham, Bất Cụ nhỉ? Tứ đại hộ pháp của Tịnh Niệm thiền viện đồng thời hiện thân, thật đúng là để mắt ta. Tuy nhiên, theo những gì ta biết thì Tịnh Niệm thiền viện cũng được cho là thế ngoại thiền tông, không tham dự phân tranh thiên hạ, nay vì sao lại phải xuất hiện?"

Bốn vị này đều là đại năng phật tông, cường giả Tông sư, không thể khinh thường.

Tịnh Niệm thiền viện trừ bốn người bọn họ thì còn một Liễu Không hòa thượng không kém gì Ninh Đạo Kỳ, tu luyện bế khẩu thiền, phản lão hoàn đồng, càng thêm ghê gớm.

"Thế gian đại loạn, hoàng triều thay đổi, lại có ai có thể siêu thoát ra ngoài?" Bất Sân nói.

"Cũng là đạo lý này, nếu thật có thể siêu thoát ra ngoài thì chẳng khác gì tiên phật."

Sở Dương xoay chuyển ánh mắt, chợt cười lạnh: "Tịnh Niệm thiền viện các ngươi nhìn như không để ý tới thế sự nhưng ta lại biết rõ, trong mấy trăm phòng ốc ở thiền viện của các ngươi cũng có tới mấy trăm bức tượng phật đồng mạ vàng, gạch vàng trải đất, bạch ngân làm tường, nếu như thật sự không để ý tới thế sự thì sao nơi đó lại có một tòa thiền viện giàu hơn cả một nước?"

"A Di Đà Phật, bởi vì phật có đại vĩ lực nên mới có thể hưởng dụng cung phụng của tín đồ!" Bất Sân cau mày đáp lời.

"Ha ha ha!"

Sở Dương cười to: "Đại vĩ lực? Chưa thấy qua các ngươi hàng một ma nào, cũng không thấy các ngươi làm bất cứ chuyện gì giúp dân, chẳng qua là dùng miệng lưỡi dối gạt thế nhân mà thôi. Thôi, thôi, nhiều lời vô ích!"

Hắn khoát tay áo, không có hứng thú.

Phật môn một bộ, lường gạt bách tính, lừa đời lấy tiếng.

Chỉ biết bóc lột mà không biết cống hiến, trong lịch sử kiếp trước, phật môn không biết đã phá đổ bao nhiêu triều đại, tham ô tiền cứu tế của ác tín đồ, lại chỉ ngồi ở trên cao niệm hai câu kinh văn rắm chó không đáng nói.

"A Di Đà Phật, Sở thí chủ, bởi vì cái gọi là buông xuống đồ đao lập địa thành phật!"

Bất Sân tiếp tục nói.

"Buông xuống đồ đao lập địa thành phật?"

Sở Dương quái dị cười một tiếng: "Chờ tương lai ta vặn đầu phật tổ, lại nói với ngàn vạn phật tử rằng ta buông xuống đồ đao lập địa thành phật, thế có được không?"

"Muốn chết!"

Bất Sân nổi giận, đang muốn động thủ thì lại bị Bất Si kéo lại.

"Những lão hòa thượng các ngươi đến từ chỗ nào?"

Sở Dương lại nhìn sang chỗ khác.

Lúc này, hắn đã vận công một vòng cho Thương Tú Tuần, giúp nàng khôi phục sắc mặt, ôm ở bên cạnh.

"A Di Đà Phật, bần tăng Thiên Thai tông Trí Minh!"

"A Di Đà Phật, bần tăng Tam Luận tông Tuệ Phổ!"

"A Di Đà Phật, bần tăng Hoa Nghiêm tông Minh Hải!"

"A Di Đà Phật, bần tăng Đa Lâm tự Ngộ Thường!"

Bốn lão hòa thượng lần lượt xưng tên ra.

Sở Dương khẽ gật đầu, hắn thật không biết bốn lão hòa thượng này, càng chưa nghe nói qua. Nhưng hắn biết Trí Tuệ đại sư thuộc tứ thánh tăng xuất từ Thiên Thai tông, Gia Tường đại sư xuất từ Tam Luận Tông, Đế Tâm tôn giả xuất từ Hoa Nghiêm tông, vị thánh tăng cuối cùng là Đạo Tín đại sư xuất từ Thiền tông.

Về phần Đa Lâm tự, tự này mặc dù không nổi danh nhưng cũng cực kỳ cường đại, luận nội tình cũng chẳng kém gì Từ Hàng Tĩnh Trai lẫn Tịnh Niệm thiền viện.

"Hôm nay thật đúng là phật môn đại xuất động, thật muốn hàng phục tên đại ma đầu như ta nhỉ!"

Sở Dương cảm khái cười nói.

Những hòa thượng ở đây gần như đã bao quát hết phật môn cao cấp nhất, cũng chứng tỏ bọn họ coi trọng hắn đến mức nào, ngay cả Tà Vương Thạch Chi Hiên cũng còn xa mới đạt được lọa đãi ngộ này.

"Hại vị thì sao? Là ai?"

Sở Dương nhìn sang hai người ở sau cùng.

"Giang Hoài quân của ta bị Lý Tĩnh tiêu diệt, ngươi không biết ta là ai sao?"

Trung niên nhân nổi giận.

"Giang Hoài quân? A, hóa ra là Đỗ Phục Uy, ngươi lại không chết, thật đúng là mạng lớn!"

Sở Dương giật mình, đại quân Sở Vương quét ngang Giang Nam, một phương thế lực của Đỗ Phục Uy mới quật khởi không chịu thần phục nên tự nhiên là bị diệt.

"Ngươi muốn chết!"

Đỗ Phục Uy đỏ ngầu cả mắt.

Sở Dương không để ý đến hắn nữa, Đỗ Phục Uy tuy mạnh nhưng cũng chỉ là hạng cắm tiêu bán đầu mà thôi.

Sở Dương lập tức nhìn sang người sau cùng: "Ngươi thì sao?"

"Độc Tôn Bảo, Võ lâm phán quan Giải Huy!"

Người này nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống Sở Dương.

"Ngươi cũng trốn được?"

Sở Dương kinh nghi, Độc Tôn Bảo sớm đã bị diệt nhưng không nghĩ tới Giải Huy chủ nhân của Độc Tôn Bảo lại trốn thoát. Hắn sao biết được, ở trong mắt Từ Thế Tích thì những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, như thế sao lại bẩm báo.

"Các ngươi đó?"

Sở Dương liếc nhìn bọn họ, lại cảm ứng được chung quanh có một cỗ khí tức cường đại ẩn nấp, thở dài nói: "Thật không nên chọc giận ta, nguyên bản ta trả lại cho các ngươi một con đường sống, để các ngươi chí ít có thể tiếp tục tiêu dao thế gian, đáng tiếc các ngươi lại không biết trân quý!"

"Như thế!"

Sở Dương dựng thẳng lông mày, thanh âm băng lãnh như đao nói: "Hôm nay ta sẽ mai táng toàn bộ các ngươi tại đây!"

"Cuồng vọng!"

Ninh Đạo Kỳ cười lạnh, đột ngột quát lên: "Xuất thủ!"
Bình Luận (0)
Comment