Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 182

Cổng thành nam, trên tường thành, Sở Dương đứng đó nhìn đằng xa.

Xa ngoài thành khoảng mấy trăm thước có một đám người đen kịt, từng người khí thế hùng hậu, tu vi không tầm thường, hiển nhiên đều là hảo thủ giang hồ.

Trong đám người có một chiếc ghế màu vàng sậm được khiêng bởi tám người, có một người trung niên ngồi ở trên, uy thế bá đạo, duy ngã độc tôn.

"Ngươi chính là thành chủ Sở Dương?"

Tuyệt Vô Thần đằng không mà lên, đứng ở trên ghế nhìn tường thành.

Sở Dương thản nhiên trả lời: "Chính ta!"

Sau lưng hắn là bọn người Nhiếp Phong, bọn hắn cũng không có trước tiên ra khỏi thành chiến đấu.

Tuyệt Vô Thần lạnh lẽo nói: "Ta cho ngươi một cơ hội, thần phục ta, nếu không..."

Sở Dương trả lời: "Nếu không như nào?"

Tuyệt Vô Thần phất ống tay áo, sát khí dâng trào: "Nếu không ta sẽ biến Vô Song thành thành nơi khô cằn, không có một ngọn cỏ!"

Sở Dương châm chọc nói: "Ngươi không sợ sư phụ ta sao?"

Tuyệt Vô Thần cuồng ngạo nói: "Hắn chỉ có một người mà thôi! Cho ngươi thời gian ba hô hấp, thần phục ta!"

Đoạn Lãng hừ lạnh một tiếng, nhịn không được cười lạnh nói: "Chỉ bằng ngươi mà cũng đòi đại sư huynh thần phục? Ba láp ba xàm, không biết tự lượng sức mình!"

"Vậy thì không còn gì để nói nữa rồi!"

Tuyệt Vô Thần giơ tay lên, Quỷ Xoa La phía sau hắn lập tức nắm chặt vũ khí trong tay, ở phía sau, một cỗ khí tức ba động cường đại lợi hại chuẩn bị động thủ.

Ài!

Một tiếng thở dài thăm thẳm vang lên mang theo vẻ từ bi thương hại thương sinh.

Một nhóm hơn mười người từ cánh rừng bên trái đi ra, người dẫn đầu khiến người ta cảm thấy cực kỳ tôn quý, nhưng mà người trung niên bên cạnh lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

"Cần gì phải thế?"

Người trung niên chính là Vô Danh, hắn ngừng lại nhìn Sở Dương trên tường thành một chút rồi chuyển mắt sang người Tuyệt Vô Thần, hắn nói: "Năm đó ngươi xâm lấn Thần Châu, ta bức lui và tha cho ngươi một mạng, không ngờ ngươi lại dám tới lần nữa?"

Tuyệt Vô Thần hừ lạnh một tiếng, cuồng ngạo nói: "Chinh phục Thần Châu luôn là chí hướng của ta! Vô Danh, ngươi chẳng qua chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi, ngươi trốn được một mạng còn không co đầu rút cổ kéo dài hơi tàn mà giờ còn dám hiện thân, thật tưởng ta không giết được ngươi sao?"

Vô Danh nói: "Thật sao? Không bằng chúng ta đấu một trận, nếu ta thắng thì ngươi rút đi?"

Tuyệt Vô Thần cười nhạo: "Ha ha ha, bại tướng dưới tay ta sao có thể khiến ta rút đi?"

Vô Danh thản nhiên chất vấn: "Ngươi không dám sao?"

Người trung niên bên cạnh Vô Danh bỗng nhiên lên tiếng: "Tuyệt Vô Thần, hôm nay thiên hạ sinh linh đồ thán, ngươi muốn sao nữa? Không bằng giao đấu một phen với Vô Danh, nếu ngươi bại thì hãy rút đi đi."

Tuyệt Vô Thần lập lòe ánh mắt, hỏi: "Ngươi là ai?"

Người trung niên hếch người, tản mát ra một cỗ ngạo khí, nói: "Ta là hoàng thành chí tôn!"

Tuyệt Vô Thần cười, lại nói: "Chí tôn quả không phải người thường! Ta thua sẽ rút đi, còn nếu thắng thì sao?"

Chí tôn do dự nói: "Như thế? Ngươi muốn thế nào?"

Tuyệt Vô Thần nhìn chằm chằm: "Ta muốn chí tôn vị của ngươi, ngươi có thể đáp ứng không?"

Chí tôn cực tuyệt không chút do dự: "Không được!"

Tuyệt Vô Thần cười to ha ha ha rồi nói: "Bây giờ hơn nửa thiên hạ đã là của ta, ngươi hôm nay nói ta phải quyết đấu với Vô Danh, bại sẽ rút đi còn thắng lại cự tuyệt yêu cầu của ta! Chí tôn ơi là chí tôn, ngươi nói xem ta có thể đáp ứng không?"

Trên tường thành, Sở Dương chỉ lạnh lùng nhìn xem.

Hắn muốn xem thử Vô Danh rốt cục muốn làm gì?

Sở Dương lại nhìn sang chí tôn xiếc khỉ.

Chí tôn cường ngạnh nói: "Vô Danh không thể thua được!"

Tuyệt Vô Thần nói giọng băng lãnh: "Vậy lần trước thì sao? Hắn chẳng phải bại à? Nếu không phải ta thương hại thì hắn đã sớm chết rồi chứ làm gì có chuyện xuất hiện ở đây! Hiện tại ta chỉ cần ra lệnh một tiếng thì lập tức có thể hốt gọn các ngươi, tru tận giết tuyệt, cần gì phải cò kè mặc cả với ngươi?"

Chí tôn biến sắc hoàn toàn.

Vô Danh mở miệng nói lần nữa, mang theo ý quyết tuyệt: "Thiên hạ hôm nay sinh lình đồ thán, dân chúng lầm than, Tuyệt Vô Thần, dù cho ngươi có nhiều cường giả hơn thì ta cũng có nắm chắc đồng quy vu tận với ngươi!"

Hắn nói xong, trên đỉnh đầu hắn xông ra một đạo kiếm khí có uy thế chấn tan phong vân, bá đạo xưng hùng thế gian.

Kiếm khí vừa ra, trường kiếm chung quanh lập tức run lên liên tục, thậm chí có một số thanh bay thẳng ra ngoài, cắm trên mặt đất, ngoằn ngoèo hướng hắn.

Vạn kiếm quy tông!"

Tuyệt Vô Thần biến sắc mặt nói: "Vô Danh ngươi hay lắm!"

Vô Danh hỏi lần nữa: "Sao nào?"

Tuyệt Vô Thần trầm mặc, một lát sau nói: "Ta chỉ có thể đáp ứng, nếu ta bại sẽ rời khỏi địa giới phía nam Vô Song thành, chia đều thiên hạ. Còn triệt để trút đi thì căn bản không thể được!"

Chí tôn nhanh nhẩu nói: "Được, chuyện này ta có thể đáp ứng ngươi!"

Vô Danh cau mày thật sâu.

Tuyệt Vô Thần ánh mắt lấp lóe: "Nếu như ta thắng thì ta muốn Vô Song thành, ngươi làm chủ được không?"

Chí tôn bước lên trước một bước, dõng dạc nói: "Ta là chí tôn, chủ của thiên hạ nên tự nhiên có thể làm chủ, nếu ngươi thắng ta sẽ giao Vô Song thành cho ngươi, cũng chỉ có như thế thôi!"

Vô Danh khóe miệng giật giật, muốn nói gì đó nhưng rốt cục cũng không mở miệng.

Ha ha ha!

Trên tường thành, Sở Dương ngửa mặt lên trời cười to đến chấn động thương dã, tựa hồ toàn bộ thiên khung đều bị tiếng cười của hắn chấn động.

"Vô Danh!"

Sở Dương ngừng cười, xoay chuyển ánh mắt, cúi người hành lễ với Vô Danh: "Ta từng gọi ngươi là sư thúc, vấn đạo với ngươi."

Vô Danh vội vàng khoát tay nói: "Không cần như thế!"

"Nhưng..."

Sở Dương ưỡn người đứng thẳng, mục quang lãnh lệ như đao, nói: "Ngươi có thể đại biểu thiên hạ?"

Vô Danh hơi trầm mặc nói: "Không thể!"

Sở Dương chất vấn: "Ngươi có thể đại biểu vạn dân?"

Vô Danh thành thật nói: "Không thể!"

"Vậy ngươi đại biểu cho ai?"

Thanh âm của Sở Dương hết sức đạm mạc.

Chí tôn hơi xấu hổ nói: "Hắn có thể đại biểu ta, ta là chí tôn, là chủ của thiên hạ thì có thể đại biểu thiên hạ, đại biểu vạn dân!"

Sở Dương phớt lờ hắn, nhìn thẳng Vô Danh: "Đã không thể thì sao ngươi phải quyết đấu với Tuyệt Vô Thần?"

Vô Danh không sĩ diện nói: "Vì thiên hạ, vì vạn dân!"

Sắc mặt của chí tôn ở bên cạnh hết sức khó coi.

Sở Dương tán thưởng một tiếng, nhưng ngữ khí bỗng nhiên lạnh lẽo: "Quả không hổ danh Vô Danh, ý chí thiên hạ khiến người bội phục! Ngươi như thắng có thể khiến Tuyệt Vô Thần rút đi? Hay là để hắn phân liệt thiên hạ?"

Chí tôn quát hỏi một cách điên cuồng: "Không như thế thì còn sao nữa? Chẳng lẽ ngươi muốn thiên hạ tiến tục loạn? Để sinh linh tiếp tục khốn khổ?"

Vô Danh thở dài: "Đúng thế đó, phải làm sao nữa? Bây giờ đã chết quá nhiều người rồi!"

Sở Dương khó hiểu nói: "Với tu vi hiện tại của ngươi thì có thể giết được Tuyệt Vô Thần, cũng giết được hết những cường giả của Vô Thần Tuyệt cung, dễ dàng giết chết Quỷ Xoa La không chút khó khăn, nhưng sao ngươi không giết?"

Vô Danh thương xót nói: "Giết một người không bằng cứu một người, bọn hắn cũng là sinh linh, giết đi là xấu.

Sở Dương khóe miệng co giật, cười lạnh nói: "Hay cho một Vô Danh, ngươi có biết có bao nhiêu con dân chết bởi Vô Thần Tuyệt cung không?"

Vô Danh biến sắc, lại trầm mặc không nói.

Sở Dương lắc đầu: "Ngươi không biết! Vậy ta nói cho ngươi hay, tổng cộng ba trăm vạn! Nếu là võ lâm tranh phong thì cũng thôi, chết chứng tỏ học nghệ không tinh, nhưng những người kia đều là bình dân!"

Vô Danh sắc mặt trắng bệch.

Chí tôn đại nghĩa lăng nhiên nói: "Cho nên mới có giao đấu hôm nay! Vì vạn dân, vì thiên hạ thái bình!"

Sở Dương đột nhiên nhìn sang, ánh mắt như kiếm hù cho chí tôn lui ra sau mấy bước, hắn nói: "Đây là thái bình của ngươi? Thắng, để cho Tuyệt Vô Thần phân liệt thiên hạ, tiếp tục làm mưa làm gió trên đầu con dân Thần Châu ta, tùy ý tàn sát. Bại thì liền cắt nhường Vô Song thành của ta, chẳng khác gì đưa chín thành thiên hạ cho Tuyệt Vô Thần thống trị!"

Chí tôn thở dài: "Chẳng qua là vì thiên hạ thái bình thôi, bớt chút giết chóc, bớt chút tranh phong, bớt chút đổ máu!"
Bình Luận (0)
Comment