Xuyên Toa Chư Thiên

Chương 92

Một tháng sau, Sở Dương rời khỏi phòng ngủ, đi tới trong sân.

"Năm nay là Đại Nghiệp năm thứ ba!"

Hắn đã hiểu rõ, Tùy Dương Đế Dương Quảng đăng cơ đã hơn ba năm, cách thời gian vong quốc bỏ mình chỉ còn khoảng mười năm.

"Đại Tùy a, nhất thống cả nước, kết thúc chiến loạn, phát triển hưng thịnh còn hơn cả thời kỳ huy hoàng nhất của Đường triều, đáng tiếc lại xuất hiện một Tùy Dương Đế."

Sở Dương hiểu khá rõ vị Tùy Dương Đế này, đối phương có khuyết điểm khác với những đế vương khác: Háo sắc, bảo thủ, thích việc lớn hám công to.

Nhưng với một đế vương thì những chuyện đó không phải khuyết điểm.

Khuyết điểm chân chính của hắn là không biết dùng người, cũng có thể nói là dùng kẻ xấu.

Tùy Văn Đế phụ thân của Dương Quảng không diệt Vũ Văn gia khống chế Bắc Chu mà lại trọng dụng cả nhà Vũ Văn, Dương Quảng thì càng lún sâu hơn, coi Vũ Văn gia như thân tín tâm phúc, đây chẳng phải muốn chết sao?

Huống chi, Vũ Văn gia tộc có huyết mạch Hung Nô, chẳng khác nào nuôi sói trong nhà.

Sau cùng, Tùy Dương Đế Dương Quảng lại chết trong tay người Vũ Văn gia.

"Nói ngươi tâm dung thiên hạ, tâm lớn hay không lớn đây!"

Sở Dương lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

"Sư phụ, ngài xuất quan?"

Hai người Khấu Trọng chạy như bay đến, mười phần mừng rỡ, qua hơn một tháng thì tinh thần diện mạo của hai người đã phát sinh biến hóa cực lớn, không còn vẻ suy dinh dưỡng như trước kia nữa mà tinh thần trở nên sáng láng, cũng cường tráng hơn đôi chút.

"Xuất quan."

Sở Dương gật đầu: "Tu luyện sao rồi? Thuận lợi không?"

Một tháng này, hắn một mực điều dưỡng thương thế, đến hôm nay rốt cục cũng khôi phục lại như lúc ban đầu.

"Cũng không tệ lắm, hiện tại ta có thể đánh mười người như Ngôn lão đại!"

Khấu Trọng cao hứng nói ra.

Từ Tử Lăng không ngừng gật đầu.

"Hẳn là vậy!"

Trông thấy hai người bọn họ, Sở Dương không khỏi nghĩ tới bản thân trước đây là đệ tử của Kiếm Thánh, mỗi khi tiến bộ thì hết sức cao ứng, vui mừng vô cùng.

Đây hẳn là truyền thừa đi!

Trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thán một tiếng!

"À phải rồi sư phụ, Ngôn lão đại có chuyện tìm ngươi, chờ đã ba ngày rồi, có muốn gặp hắn một chút hay không?"

Từ Tử Lăng bỗng nhiên nói ra.

"Cũng được!"

Sở Dương đại khái đã đoán ra chuyện gì.

Sau một lúc lâu, Ngôn lão đi đến, từ xa hành lễ với Sở Dương: "Bái kiến Sở gia!"

"Được rồi, đến đây đi!"

Sở Dương vẫy tay.

"Vâng, Sở gia!"

Ngôn lão đại vui vẻ chạy lẹ tới, không đợi Sở Dương hỏi thăm đã nói ngay: "Sở gia, ngài sai ta chỉnh hợp thế lực ngầm trong thành Dương Châu, ta cũng làm, cũng thu phục được một nhóm, thu mua được một nhóm, nhưng, nhưng..."

"Nói!"

Sở Dương trừng mắt, hù Ngôn lão đại run một cái.

"Trong thành có mấy ngoan nhân, ta không phải là đối thủ, cũng không thu mua được."

Ngôn lão đại vội vàng nói: "Động tác mấy hôm nay quá lớn nên khiến cho quan trường chú ý, có mấy bang phái cũng nhìn chằm chằm chúng ta."

"Với năng lực của ngươi, quả thực khá miễn cưỡng!"

Sở Dương không có trách cứ, quỷ dị nói: "Ngươi có muốn trở thành cường giả không?"

Ngôn lão đại giật mình, run rẩy nói: "Sở gia, ta có thể không?"

"Ta nói có thể là có thể!"

Sở Dương bá khí nói.

PHÙ! PHÙ!

Ngôn lão đại quỳ xuống ngay, nói: "Ta sẽ là người của Sở gia ngài, lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần ngài phân phó."

"Tiểu tử ngươi hóa ra cũng thông minh. Thôi được, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy một chút thủ đoạn của ta!"

Sở Dương nói xong thì vung tay lên, chỉ thấy Ngôn lão đại lơ lửng giữa không trung.

"Sở gia, đây, đây..."

Ngôn lão đại kinh hãi kêu lên, không ngừng giãy dụa.

"Chớ lộn xộn, há mồm!"

Sở Dương lạnh lùng quát khiến dọa Ngôn lão đại sợ trắng mặt, trong lòng gã luôn e ngại lo sợ thanh niên trẻ tuổi như quái vật này nên lập tức ngoan ngoãn há miệng.

Búng ngón tay, một viên đan dược chui vào trong miệng Ngôn lão đại.

CẠCH! CẠCH! CẠCH!

Sở Dương bắn tay ra liên tục, bắt đầu chạm lên thân thể Ngôn lão đại, kình khí bành trướng đẩy lui hai người Khấu Trọng ra xa. Cùng lúc đó, Ngôn lão đại cũng phát ra tiếng kêu thảm như heo bị mổ, thê lương dị thường.

"Thật khó nghe!"

Chau mày, Sở Dương điểm á huyệt của đối phương, chỉ thấy Ngôn lão đại há miệng rộng nhưng lại quỷ dị không phát ra được bất kỳ thanh âm gì, trên mặt nước mắt nước mũi chảy ào nhưng thân thể lại không giãy dụa được chút gì.

Một màn này khiến cho Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhìn run rẩy.

"Tiểu Lăng, ngươi nói sư phụ lão nhân gia có phải là ma quỷ không?"

Khấu Trọng thấp giọng nói.

"Sư phụ là sư phụ, sao có thể là ma quỷ?"

Từ Tử Lăng lắc đầu.

"Nhưng, nhưng hắn trẻ như thế, chẳng lớn hơn chúng ta bao nhiêu mà sao lại lợi hại vậy được? Vừa trừng mắt thôi đã khiến Ngôn lão đại sợ mất mật, lại còn cả thủ đoạn như tiên nhân này nữa."

Khấu Trọng nhìn qua ánh mắt Sở Dương, mang theo e ngại thật sâu.

"Sư phụ lão nhân gia ông ta nhất định là tiên nhân hạ phàm!"

Từ Tử Lăng hơi run rẩy nói.

"Đúng, đúng, đúng, không phải ma quỷ mà là tiên nhân!"

Khấu Trọng vội vàng nói.

Sở Dương nghe thấy thì khóe miệng hơi giật. Lại sau một lúc lâu, hắn mới thả Ngôn lão đại xuống.

Thời khắc này, cả người Ngôn lão đại toàn là máu, hai mắt ngốc trệ, nằm trên mặt đất run rẩy không ngừng, giống như phải chết.

"Đi, dẫn hắn đi tắm một hồi, sau đó lại tới!"

Sở Dương phân phó hai tiểu gia hỏa.

"Vâng, thưa sư phụ!"

Hai người Khấu Trọng giật mình, nhanh chóng đi lại.

Chờ sau khi mang người đi rồi, Sở Dương vung tay lên tạo ra một cơn gió lốc cuốn bay vết máu vào một góc hẻo lánh, chờ hạ nhân đến đó quét dọn.

"Sờ gia, ngài, ngài uống trà!"

Liễu Trinh sớm đã tới, nhưng nhìn thấy thủ đoạn như tiên nhân của Sở Dương, cộng thêm tình huống quỷ dị của Ngôn lão đại khiến nàng sợ hết hồn, một mực bưng khay trà đứng im ở phía xa không dám tới.

"Ừ!"

Sở Dương cười cười, kết quả nước trà xanh biếc nhưng không còn nóng.

Liễu Trinh cũng phát hiện ra tình hình, sắc mặt trắng nhợt, kinh sợ nói: "Sở gia, ta, ta lại đi pha một ly trà nóng!"

"Không sao!"

Sở Dương trong lòng thở dài một hơi, LIễu Trinh kém quá xa Tiểu Mai lúc trước, dù sao thời gian cũng quá ngắn.

Hỏa kình trong tay phun ra, chỉ trong chốc lát nước trà đã nóng lên, bốc khói, cơn gió thoảng qua tản mát ra hương thơm ngập sân. Đây là lá trà tốt nhất mà hắn chuyên môn mang theo, tên là Hương Mãn Viên.

Liễu Trinh thấy cảnh này, con mắt thiếu chút trợn tròn.

"Ngươi cũng nên học võ."

Hớp một ngụm, Sở Dương bỗng nhiên nói.

"Ta, ta sao?"

Liễu Trinh mê mang.

"Cùng ở bên cạnh ta, nếu trong người không có công phu thì tương lai sẽ rất phiền phức! Sau khi học tốt thì ít ra có thể cường thân kiện thể, bách bệnh bất sinh, có sức để tự vệ!"

Sở Dương nói, căn bản không cho Liễu Trinh cơ hội cự tuyệt, nói tiếp: "Há mồm!"

Trinh tẩu run lẩy bẩy thiếu chút đã tê liệt ngã xuống, nàng đã thấy qua tình trạng thê thảm của Ngôn lão đại, đang muốn cự tuyệt nhưng nhìn thấy đôi mắt của Sở Dương thì không tự chủ được há miệng nhỏ ra.

Một viên đan dược bay vào miệng, Sở Dương điểm ngón tay trợ nàng tiêu hóa dược lực, đồng thời vận dụng phương pháp vận công tâm pháp tuyệt học Bách Hoa quyết của Bách Hoa cốc để dẫn đạo, giúp nàng nhanh chóng nhập môn, có thể tiết kiệm được không ít thời gian.

Bách Hoa quyết là một trong những tâm pháp hạch tâm của Bách Hoa cốc, chỉ có bốn tầng đầu tiên, có thể tu luyện đến Đại tông sư viên mãn, xem như công pháp cực kỳ hiếm có.

Sở Dương chớp mắt, dùng pháp môn Khống Thần quyết thôi miên Liễu Trinh để truyền pháp quyết tới thẳng trong đầu nàng, như thế này sẽ để lại ấn tượng khắc sâu trong nàng.

Chờ sau khi Liễu Trinh nhập định thì liền nhẹ nhàng đặt nàng ở một bên.

Với Liễu Trinh thì sao có thể giống như Ngôn lão đại được, chỉ trúc cơ cho nàng thôi!

Lại một lát sau, ba người Ngôn lão đại đi đến.

"Chủ nhân, sau này người là chủ nhân của ta, ta là con chó bên cạnh người! Người sai ta cắn ai thì ta sẽ cắn kẻ đó, ngươi bảo ta đớp cức ta tuyệt không cau mày!"

Ngôn lão đại hồng quang đầy mặt, đi tới gần, gọn gàng linh hoạt quỳ gối trước mặt Sở Dương nói ra một phen tâm tư khiến cho Sở Dương tí chút phun ra.
Bình Luận (0)
Comment