Trương Thiên bèn kể cho mẹ Chung Quyên nghe chuyện lúc trước bản thân vô tình bị một con heo rừng đuổi theo, cuối cùng may mắn g.i.ế.c được nó, bấy giờ mới xua tan được những nghi ngờ trong lòng bà ấy.
Nhưng rất nhanh cô đã phải đón nhận một cú đánh trời giáng bao hàm sự tức giận đến từ mẹ Chung Quyên.
“Con đó! Cái con nhóc không bớt lo này, xảy ra chuyện lớn như vậy lại không thèm nói một lời nào, con muốn dọa c.h.ế.t mẹ hả!”
Giọng của Chung Quyên nghẹn ngào, đôi mắt phiếm hồng, lóng lánh ánh nước.
Rõ ràng là đã bị dọa sợ.
Trương Thiên không thèm để tâm tới chiếc lưng bị đánh một cái đau điếng, cô vội vàng nắm lấy tay mẹ an ủi:
“Con thực sự không sao mà. Không phải bây giờ con vẫn đang lành lặn đứng ở trước mặt mẹ đó sao?”
Nói xong còn đứng dậy xoay một vòng, tỏ ra bản thân vẫn nguyên vẹn không bị làm sao cả.
Đợi Chung Quyên bình tĩnh lại, Trương Thiên bèn đặt xếp tiền vào trong tay bà ấy.
“Số tiền này con giữ cũng không dùng làm gì, đưa nó cho mọi người sẽ thích hợp hơn ạ.”
Đưa cho mẹ Chung Quyên thì mọi người sẽ cùng nhau dùng, còn có thể quang minh chính đại coi đó là trợ cấp cho gia đình.
Chung Quyên cuộn tiền lại, tìm một chiếc khăn tay rồi bọc lại cẩn thận, sau đó cất nó vào bên trong tủ quần áo của bà ấy.
Sau khi làm xong mọi việc, mới quay lại nhìn con gái:
“Số tiền này mẹ sẽ nói với ông nội con, nhưng mẹ sẽ không tiêu nó, mà để dành làm của hồi môn cho con.”
Trương Thiên bối rối, mục đích cô lấy tiền ra chính là để cải thiện điều kiện sống của gia đình, nếu biến thành của hồi môn, vậy thì chẳng phải cô bị đánh một cách vô ích sao?
“Không được đâu ạ!”
Đôi mắt của Chung Quyên hơi mở to, hỏi ngược lại:
“Tại sao lại không được?”
“Chỉ có tiền tiêu hết mới là tiền của mình, mẹ mà để tiền ở yên đó, nó sẽ trở thành một đống giấy vụn!”
Trương Thiên lên tiếng phản bác.
“Con rõ ràng là đang ngụy biện!”
Chung Quyên trợn mắt nhìn con gái.
Trương Thiên phồng mặt, nhân lúc mẹ không để ý, cô đã lấy lại hết số tiền, sau đó nghênh ngang rời đi trước sự kinh ngạc của bà ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-117.html.]
“Mẹ không dùng thì để con dùng!”
“Nhóc con, quay lại đây!!”
Trương Thiên chạy rất nhanh, bỏ lại mẹ ở tít đằng xa, hàng xóm xung quanh nhìn thấy thì không khỏi líu lưỡi, hai mẹ con nhà này lại có chuyện gì vậy?
Việc đầu tiên Trương Thiên làm khi trở lại huyện thành chính là đến nhà họ Bao để giao sữa bột.
Con của Bao Tu trông phổng phao hẳn lên, trắng trẻo và mập mạp hơn lúc mới gặp rất nhiều.
Khi đôi mắt to đen láy ấy nhìn chằm chằm Trương Thiên, dù cô có lòng dạ sắt đá thế nào cũng không nhịn được mà mềm lòng.
Cô không thể từ chối một đứa trẻ ngoan ngoãn!
Lần này Bao Tu mua bốn gói sữa bột, thu nhập 160 tệ.
Điểm đến tiếp theo chính là chợ đen, dạo này người khám xét ngày càng nhiều, để an toàn nên cô định từ bỏ việc kinh doanh ở chợ đen luôn.
DTV
Tục ngữ nói dễ gặp dễ tan, cho dù không còn kinh doanh ở chợ đen nữa, thì cũng phải nói với nhóm Triệu Tùng một tiếng.
Không lâu sau khi Trương Thiên bước vào ngõ chợ đen, một nhóm người đeo băng tay đỏ đã vây kín cả con ngõ.
“Không ai được phép di chuyển!”
“Hồng Tụ Tử!?”
Đám người náo loạn, mọi người chạy trốn khắp nơi như con thú bị dính bẫy.
Mấy người quản lý chợ đen thì sắc mặt tái nhợt, một người trong số họ nhân lúc hỗn loạn đã lặng lẽ chuồn vào một căn nhà phía sau.
Lúc này Trương Thiên đang nói chuyện với Triệu Tùng.
“Thật ngại quá, sau này tôi không định làm nữa, đây sẽ là lần giao dịch cuối cùng của chúng ta.”
Trương Thiên nói với vẻ xin lỗi.
Triệu Tùng gật đầu, nghiêm túc nói:
“Tình hình hiện nay rất gay go, tôi cũng định tạm thời sẽ đóng cửa chợ đen, sau này nếu có cơ hội, chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác.”
Trương Thiên thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
“Đương nhiên là được.”
“Rầm rầm rầm!”