Trương Đại Ngưu nghe xong, vẻ mặt không vui, lông mày lập tức nhíu chặt lại, tại sao hôm nay những kẻ bới lông tìm vết này lại đến đại đội?
Ông khoác áo khoác, định đi ra ngoài kiểm tra tình hình thì lại thấy nhóm Hồng Vệ Binh đang hung hăng lao tới cửa nhà mình, chuẩn bị phá cửa.
“Làm gì vậy? Làm gì vậy!”
Trương Đại Ngưu căng mặt nói:
“Người biết thì sẽ biết các anh là Hồng Vệ Binh, còn người không biết chắc chắn sẽ cho rằng là mấy tên vô lại xông vào thôn!”
Đội trưởng Hồng Vệ Binh là một thanh niên đội mũ Lôi Phong, anh ta nhếch khóe miệng, cúi mặt nghiêm nghị nói:
“Trương Đại Ngưu, có người tố cáo ông lợi dụng quyền của đại đội trưởng để đàn áp quần chúng, đánh mắng đội viên, phá hủy sự đoàn kết của đại đội, có chuyện như vậy không?”
Chưa đợi Trương Đại Ngưu kịp phản bác thì đội viên xung quanh đã lập tức lên tiếng.
“Các anh bị ai lừa đúng không? Đại đội trưởng của chúng tôi nổi tiếng công bằng, từ trước tới nay không đánh mắng ai, rất nhiều đại đội xung quanh còn ghen tị với đội sản xuất của chúng tôi vì có một đại đội trưởng như ông ấy!”
Những người khác cũng lên tiếng phụ họa:
DTV
“Đúng vậy! Đồng chí, các anh có phải tìm nhầm người rồi không?”
Trong mắt của người đội mũ Lôi Phong bao phủ một tầng lạnh lùng, anh ta lấy từ trong túi đeo vai ra một lá thư, mở ra rồi đưa về phía mọi người.
“Đây là lá thư tố cáo mà Ủy ban Cách Mạng chúng tôi nhận được sáng nay. Nội dung trong lá thư chính là những gì tôi vừa nói. Chúng tôi cũng lo ngại một số nông dân sẽ bị đàn áp bởi những phần tử xấu như trong lá thư nói nên đã phải gấp rút chạy đến đây.”
Những lời này vừa nói ra, vẻ mặt tức giận của một số đội viên trong đại đội cũng đã dịu đi rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-128.html.]
Dù sao người ta đến cũng là vì mình, cũng không thể mắng chửi những người đến đây để giúp đỡ mình.
Trương Thiên ở bên cạnh lạnh lùng quan sát một lúc, lúc này cô đứng ra, khóe môi cong lên, nở một nụ cười nhìn về phía người đội mũ Lôi Phong.
“Vị đồng chí này, xin hỏi, có thể cho tôi xem bức thư tố cáo trên tay anh được không?”
Cô nhìn không rõ, nhưng cảm thấy nét chữ hơi quen thuộc.
Người đội mũ Lôi Phong sửng sốt một chút, sau đó chớp chớp mắt, sắc mặt hơi mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng rồi đưa bức thư tố cáo cho Trương Thiên.
Trương Thiên cầm lá thư lên, đập vào mắt là nét chữ méo mó lộn xộn, giống như một đứa trẻ mới học chữ, cũng giống như một người tâm thần không ổn định viết lung tung, hoàn toàn giống với nét chữ trong tờ thông báo được dán lên bảng tin của đại đội.
Trương Thiên lập tức hiểu ra, cô khẽ cười một tiếng, giải thích với người đội mũ Lôi Phong:
“Người viết thư tố cáo trước đó đã viết một tờ thông báo, cũng tố cáo ông nội tôi, nhưng người trong đại đội không ai tin. Có vẻ như người này thấy kế hoạch thất bại nên đã nghĩ ra một kế hoạch khác – chính là viết một lá thư tố cáo gửi cho các anh.”
“Tờ thông báo?”
Mũ Lôi Phong nhướng mày, vẻ mặt bất mãn.
“Tôi cũng không quan tâm đến mấy chuyện này, nếu mọi người cho rằng Trương Đại Ngưu không phạm phải những sai lầm như trong thư viết thì hãy đưa ra bằng chứng. Nếu không thì phải phiền ông ấy đi với chúng tôi một chuyến rồi.”
Trương Thiên hít một hơi thật sâu, cụp mắt xuống để che đi cảm xúc trong mắt, sau đó mới ngẩng đầu lên, nở một nụ cười:
“Mấy vấn đề mà trong thư đề cập tới, những đội viên của đại đội đang có mặt ở đây có thể làm chứng. Còn về vấn đề lạm dụng chức quyền, ắt hẳn là chuyện ông nội tôi để tôi đảm nhận chức vụ nhân viên chăn nuôi ở trại chăn nuôi của đại đội.”
Trương Thiên thở dài một hơi, sau đó mới lên tiếng giải thích:
“Sở dĩ ông nội tôi để tôi làm nhân viên chăn nuôi, thứ nhất là vì trước đó tôi đã từng làm việc tại trang trại bò sữa ở huyện thành, đã có kinh nghiệm chăn nuôi bò dê. Thứ hai là để tôi dạy lại cho các đội viên là nhân viên chăn nuôi những kỹ thuật chăn nuôi mà tôi đã học được.”