Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, lúc này mới đi qua chuồng dê tìm ít đồ ăn cho Tiểu Tuyết, thuận tiện cho dê mẹ ăn chút đồ ngon coi như là thù lao.
Sữa dê sau khi mang về nhà thì việc đầu tiên là phải đun sôi tiệt trùng, sau đó để cho nguội bớt rồi mới lấy cho Tiểu Tuyết uống.
Cũng may Tiểu Tuyết thành công thừa hưởng sức sống và chức năng tiêu hóa mạnh mẽ của giống chó cỏ Trung Quốc, uống sữa dê lâu như vậy rồi nhưng chưa từng xuất hiện vấn đề gì, còn càng ngày càng hoạt bát khỏe mạnh, khiến Trương Thiên cảm thấy vô cùng có thành tựu.
Nguyên ngày hôm nay khá yên bình, cho đến buổi chiều, đột nhiên xuất hiện một trận sấm rền vang.
Nhất thời khiến cho cả thôn đều cảm thấy vô cùng bất an.
Lúc đó Trương Thiên đang học tiếng Nga, học đến mức đau cả đầu, cô thật sự là phát âm không chuẩn một chút nào.
Trương Thiên còn đang buồn bực ôm lấy Tiểu Tuyết lăn qua lộn lại, đột nhiên lại nhìn thấy một đám trẻ choai choai đang mang theo thứ gì đó chạy về phía nhà mình.
Trương Thiên không bận tâm lắm, tiếp tục chơi đùa với Tiểu Tuyết, chọc Tiểu Tuyết tức đến mức muốn cắn vị chủ nhân vô lương tâm này một miếng nhưng lại không thể làm được, cuối cùng từ gặm cắn trở thành liếm, còn uất ức rên khe khẽ thành tiếng.
Đột nhiên, từ phòng Trương Đại Ngưu truyền truyền đến một tiếng hét lớn.
“Không được cử động!”
Trương Thiên giật mình ngơ ngác, đặt Tiểu Tuyết trở lại ổ của nó rồi lập tức xỏ giày chạy ra.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy bên ngoài nhà có bảy tám thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi đang đứng.
Bọn họ đứng bất động tại chỗ, trước mặt là một cái rương, bên trên được đóng nắp gỗ, ông nội Trương Đại Ngưu đứng trước cái rương, vẻ mặt như gặp phải kẻ thù lớn.
“Ông nội ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Trương Thiên không rõ nguyên do, có chút bối rối hỏi.
Sắc mặt Trương Đại Ngưu trắng bệch, không ngừng thở dốc, trong mắt chứa đầy sự kinh hãi, ông nhìn về phía Trương Thiên, khóe môi run run.
“Đi, cháu đi tìm đội trưởng đội dân binh Trương Mạch Đa, gọi hết đội viên qua đây! Nhanh đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-138.html.]
“Cháu đi ngay đây!”
Trương Thiên bị thái độ của Trương Đại Ngưu dọa sợ, quả thật cô chưa từng trông thấy ông nội bày ra dáng vẻ như vậy bao giờ, như thể ông vừa trông thấy thứ mà bản thân sợ hãi nhất trong đời.
Từ khi tuyết rơi, mọi người trong nhà lo lắng đi xe đạp sẽ bị trượt ngã nên không để ai dùng xe đạp, nhưng giờ phút này Trương Thiên không nghĩ được nhiều đến thế, cô đạp xe đạp lắc qua lắc lại đi đến nhà Trương Mạch Đa.
Nhà của Trương Mạch Đa cũng không quá xa, đạp xe hai phút là tới, lúc Trương Thiên đến cũng không kịp giải thích nhiều, chỉ kể lại những gì mình đã nhìn thấy cho chú ấy nghe.
Vừa nghe tin ông nội Trương Đại Ngưu bị dọa sợ, sắc mặt Trương Mạch Đa lập tức thay đổi.
“Cháu nói ông nội cháu sợ đến mức mặt trắng bệch sao? Cháu chắc chắn chứ?!”
Trương Mạch Đa nhấn mạnh hỏi Trương Thiên lại một lần nữa.
Trương Thiên gật đầu khẳng định:
“Thật ạ, chú Mạch Đa, chú đừng hỏi nữa, mau mang theo người đến nhà cháu xem đi!”
“Được được được! Cho chú mượn xe đạp của cháu đi!”
Trương Mạch Đa vội vàng ngồi lên xe đạp đi đến nhà của các đội viên, cùng lúc đó Trương Thiên cũng giẫm lên nền tuyết dày vội vàng chạy về nhà.
Đợi đến khi cô về nhà, rất nhanh Trương Mạch Đa cũng mang theo hàng chục đội viên nhanh chóng chạy tới.
Những thiếu niên kia lúc này đang mang theo vẻ mặt như thể đã làm gì sai đứng ở trong sân, trên tay bưng ly nước đường nâu uống.
DTV
Vẻ mặt Trương Đại Ngưu trở nên vô cùng nghiêm trọng, ông đặt ghế rồi ngồi xuống trước cái rương, hai tay khoanh ở trước ngực.
Lúc này điếu thuốc quý báu của Trương Đại Ngưu đã rơi xuống dưới đất, nhưng cũng không thấy ông liếc nhìn nó lấy một cái.
“Đại đội trưởng, đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại vội vàng gọi tôi đến đây thế?”
Trương Mạch Đa bước nhanh đến trước mặt mọi người, mặt đầy hoài nghi hỏi Trương Đại Ngưu.