Lúc này Thạch Đầu mới phấn chấn hẳn lên, mang theo đám người Trương Mạch Đa đi tới nơi mình đào được b.o.m khí độc.
Nơi này tương đối hẻo lánh, gần đây hầu như không có người ở, cũng không biết mấy thiếu niên này làm thế nào mà tìm được.
Trương Vệ Quốc chia xẻng và cuốc cho các đội viên, cùng mọi người cẩn thận đào bới dọc theo chỗ đào lúc trước.
Bên phía Trương Thiên thì đang chuẩn bị một nồi nước gừng đường nâu lớn, sau khi nấu xong cô lập tức cho vào phích nước mang đến địa điểm đào.
Mẹ Chung Quyên cũng muốn giúp đỡ nhưng lại bị Trương Thiên từ chối.
Bây giờ còn không biết ở đó còn vũ khí sinh học nào hay không, tốt nhất không nên tiếp xúc với người khác.
Mọi người đều bị nhốt ở trong nhà, Trương Thiên còn rải thuốc khử trùng và vôi ở khắp nơi trong và ngoài nhà.
Đám Thạch Đầu mới chỉ đào sâu được hai mét, nhưng những người khác thì đào sâu đến tận ba mét mới đào được đồ, trước mắt đã phát hiện ra được 5 cái rương, hoàn toàn không thể đoán ra được bên dưới còn có bao nhiêu.
Việc đến nước này, có thể coi là rất nghiêm trọng, Trương Đại Ngưu dứt khoát đưa ra quyết định, lập tức bảo Trương Mạch Đa đi tìm đoàn dân binh ở bên cạnh đến xử lý mấy thứ này.
Trương Thiên thì đứng ở một bên ghi chép, ghi lại toàn bộ vị trí, số lượng của rương gỗ và số lượng đạn pháo được đào ra, coi như là tài liệu để tham khảo.
Nông thôn là một xã hội quy mô nhỏ, mọi người lan truyền thông tin rất nhanh, chỉ cần một người biết, rất nhanh sẽ lan truyền khắp toàn bộ đại đội.
Hơn nữa đám người Trương Mạch Đa làm việc cũng không hề kiêng dè, đã sớm có người theo dõi, nếu không nhờ Trương Đại Ngưu lớn tiếng quát, nói không chừng đã có người lấy mấy viên đạn pháo về chơi.
Chẳng bao lâu sau, đoàn dân binh với số lượng người rất đông đã lái xe đến đại đội Hồng Quang.
Dân binh phụ trách đạn pháo mang theo thiết bị cẩn thận kiểm tra đo lường, sau đó phân loại từng thứ một.
Lúc này ghi chép do Trương Thiên phụ trách đã phát huy công dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-140.html.]
Trương Thiên làm một bảng biểu, đây là phương thức ghi chép cô thường dùng, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể hiểu trên giấy đang viết gì.
Sau khi đoàn trưởng Vương Mậu xem qua bản ghi chép của Trương Thiên, bèn gật đầu khen ngợi nói:
DTV
“Ghi chép rất tốt, không hổ là người đã từng đi học.”
Trương Đại Ngưu lắc đầu:
“Đi học bữa đực bữa cái ấy mà, nó cũng chỉ biết ghi chép mấy thứ linh tinh này thôi.”
Trương Thiên đứng ở một bên chỉ cười không nói lời nào, nhìn mọi người tiếp tục thảo luận.
Khi diện tích khai quật dần dần được mở rộng, tất cả đạn pháo được chôn dưới lòng đất đều được đào lên.
Dựa theo thống kê cuối cùng, có tổng cộng 367 quả b.o.m khí độc, 162 quả b.o.m hơi cay và 5 thùng sắt chứa đầy chất độc. Thùng sắt đã bị rỉ sét, nhưng may mắn thay mọi người đã vô cùng cẩn thận để không gây ra bất kỳ thiệt hại nào và không khiến chất độc bên trong chảy ra ngoài.
Điều khiến Trương Thiên cảm thấy may mắn chính là, tất cả đều là b.o.m khí độc, không hề có vũ khí sinh học liên quan đến virus gì đó, nếu không e là lúc này tất cả họ đã phải nhập viện rồi.
Sắc mặt của Vương Mậu trở nên vô cùng trầm trọng, nhìn những thứ đã hại c.h.ế.t vô số người dân nước mình trong quá khứ này, ánh mắt của ông ấy càng thêm sắc bén.
Sau khi xác nhận không còn rương đạn pháo nào còn sót lại, Vương Mậu nhanh chóng rời đi cùng với người của mình, đồng thời cũng mang theo toàn bộ đạn pháo được đào lên.
Trương Thiên và mọi người cũng yên lòng, về nhà tiếp tục đón Tết.
Hôm sau, Trương Thiên còn chưa rời giường, đã nghe thấy giọng nói của anh Hai truyền đến.
“Nghe nói đại đội chúng ta đào được rất nhiều rương gỗ chứa b.o.m khí độc, chuyện này là thật sao ạ?”
Trương Thiên lập tức đứng dậy mặc quần áo giày dép, sau đó đi sang phòng bên cạnh.