Ông ấy lấy ra một quyển sổ từ trong túi:
“Chúng ta mở một cuộc họp trao đổi đơn giản, mọi người có ý kiến gì thì cứ việc nói ra, đại đội chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết. Nếu có mâu thuẫn gì, mọi người sẽ cùng đưa ra phương án để hòa giải, đại đội trưởng thấy thế nào?”
“Làm như vậy liệu có ổn không?”
Trương Đại Ngưu chưa từng thấy qua cách làm này, bí thư trước kia cũng không làm như vậy, đều là đến từng nhà để nói chuyện, nào có chuyện tập hợp tất cả mọi người rồi nói một thể chứ?
“Cứ thử xem, nếu không được thì chúng ta lại nghĩ cách khác.”
Bí thư Phạm cất quyển sổ vừa viết xong đi, sau đó nói lời tạm biệt với Trương Đại Ngưu, mang theo hành lý đi đến nơi ở sau này của mình.
Tình huống xảy ra với quy mô lớn như vậy có thể áp dụng cách này để xử lý, nếu chỉ là mấy nhà xảy ra mâu thuẫn với nhau, những phương pháp thường dùng trước đây đương nhiên sẽ được áp dụng.
Sau khi Trương Thiên nghe ông nội kể lại, cô lập tức nghĩ đến chương trình trò chuyện tình cảm nổi tiếng một thời ở thế hệ sau – mục đích là hòa giải và giải quyết mâu thuẫn gia đình, nghe nói hiệu quả không tệ.
Vị bí thư họ Phạm này đúng là rất lợi hại! Thế nhưng có thể nghĩ ra được phương pháp như vậy!
Trong lòng Trương Thiên không nhịn được mà giơ ngón tay cái với vị bí thư mới đến kia.
Nếu muốn toàn bộ đại đội đều đến họp, việc lựa chọn địa điểm cũng rất quan trọng.
Bây giờ thời tiết vẫn còn rất lạnh, nếu muốn mở họp để thảo luận, cuộc họp chắc chắn sẽ kéo dài rất lâu, như vậy mọi người ở bên ngoài chắc chắn sẽ bị cảm lạnh, cho nên bắt buộc phải họp ở trong nhà.
Nhưng căn phòng lớn nhất của đại đội lại chính là kho lương, bên trong đã chất đầy đồ đạc, căn bản không có cách nào để chứa được nhiều người như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-143.html.]
Trương Đại Ngưu nhất thời có chút bối rối.
Trái lại lúc này Trương Thiên lại nghĩ tới một chỗ, nơi đó vô cùng thích hợp để mở họp, hơn nữa còn có thể chứa tất cả mọi người trong đại đội.
“Hay là mượn lễ đường của công xã cũng được ấy ạ, dù sao nơi đó được xây dựng cũng là để cho mọi người dùng. Chuyện lần này ở một mức độ nào đó mà nói, có thể coi là việc công, vậy thì chúng ta mượn dùng một chút cũng không sao đâu ạ.”
Trương Thiên chớp mắt, khóe miệng nhếch lên.
Trương Đại Ngưu lại thổi râu trừng mắt nói:
“Lễ đường là nơi dùng để mở những cuộc họp nghiêm túc và đứng đắn, sao có thể dùng để giải quyết chuyện gia đình được? Không được, không được đâu.”
Ông không đồng ý.
“Ông nội, mục đích chúng ta mở họp là gì ạ? Chính là để giải quyết vấn đề.”
Trương Thiên tiếp tục giải thích:
DTV
“Mục đích chúng ta mở cuộc họp này, chẳng phải cũng là để giải quyết vấn đề sao ạ? Chỉ khi giải quyết được những vấn đề này, đại đội mới có thể trở lại giống như trước kia, mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau hướng về phía trước, chứ không phải như bây giờ, nhìn ai cũng giống như người xấu.”
Lúc trước đại đội thật sự rất tốt, mọi người cho dù có cãi nhau thì cũng chỉ coi là người một nhà mâu thuẫn với nhau, cãi nhau xong tình cảm vẫn tốt đẹp như trước.
Bây giờ cảm thấy ai khiến mình không thoải mái là lại đi nộp đơn kiện, không kiện cái này thì lại kiện cái kia, khiến hồ nước vốn đang phẳng lặng bị quấy đến mức trở nên đục ngầu.
Cũng không biết về sau khi đám người đó hồi tưởng về những việc mình làm lúc này, liệu họ có cảm thấy hối hận vì bản thân đã làm như vậy hay không.
Cô nhớ rõ trong thôn có một hộ gia đình, chỉ cãi nhau rất đơn thuần, cuối cùng thế nào mà con trai lớn lại cảm thấy ba đang thiên vị em trai mình, trong cơn tức giận thế nhưng đi kiện cả ba, nói trước đây ba từng tới chợ đen để bán đồ, sau đó ba của anh ta đã bị công khai phê bình ở trên phố một phen.