Trương Thiên cũng không ngạc nhiên khi đối phương biết được chuyện này.
Dù sao nơi này rộng lớn như vậy, muốn biết gì thật sự rất dễ dàng, hơn nữa giấy bọc trên miệng chai có ghi tên đại đội Hồng Quang, chỉ cần biết chữ là sẽ biết được nguồn gốc xuất xứ của nó.
“Đúng là đại đội của em ạ.”
Cô vẩy bút để mực bên trong chảy ra, sau đó tiếp tục ghi chép.
Đường Quyên hơi nghiêng đầu:
“Mỗi ngày đại đội của em có thể bán được 200 chai, cả đại đội rốt cuộc có bao nhiêu con dê cái đang cho con b.ú vậy?”
Trương Thiên thuận miệng trả lời:
“40 con ạ, còn có thể cho sữa thêm gần nửa tháng nữa. Đợi dê cái ngừng cho con bú, đại đội của em cũng đành phải từ bỏ vụ làm ăn này.”
Chuyện này là thật, thậm chí có một vài bác gái trong đội đã đặt mua chai thủy tinh, định đợi sau khi vụ làm ăn này kết thúc sẽ lấy vài chai về đựng dầu, nước tương, dấm,…
Đường Quyên bèn an ủi cô:
“Không sao đâu, năm sau đội của em vẫn có thể làm tiếp mà.”
Chuyện này cũng là thật, Trương Thiên viết xong chữ cuối cùng, bèn trả lại cuốn vở cho chị ấy.
Cô đứng dậy vươn vai:
“Cũng không biết trưa nay chị dâu của em sẽ nấu món gì nhỉ?”
Chị dâu Hai Mao Bình bởi vì tạm thời không cần phải đi làm, bây giờ vừa chăm con vừa làm nội trợ, nếu Trương Thiên về sớm thì sẽ giúp đỡ chị ấy một chút.
“Chị dâu ơi, còn việc gì cần em giúp một tay không ạ?”
Trương Thiên đặt túi lên kệ rồi quay sang hỏi chị dâu Hai.
“Giúp chị rửa hai cọng hành, để lát nữa bỏ vào trong canh.”
Mao Bình đang xào bằng lửa lớn, chẳng mấy chốc một món ăn đã ra lò.
Trương Thiên rửa sạch hành lá, xắt nhỏ ra rồi bỏ vào trong bát.
Khi Trương Hồng Văn về, trùng hợp là lúc món cuối cùng được nấu xong.
“Ăn cơm thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-168.html.]
Vừa ăn, Trương Hồng Văn vừa không nhịn được mà cảm thán:
“Thời gian trôi qua nhanh thật, anh được thăng chức rồi, đại đội cũng có khoản thu nhập mới, tất cả mọi thứ đều đang thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.”
Trong mắt Trương Thiên hiện lên một tia kinh ngạc:
“Anh Hai, anh được thăng chức lên làm thợ nguội cấp ba rồi ạ?”
Thăng chức nhanh thế sao?
Trương Hồng Văn gật đầu, trên mặt lộ ra một tia tự đắc:
DTV
“Anh trai của em chính là thiên tài đó! Trong xưởng mỗi nửa năm sẽ tổ chức thi cử một lần, anh đã thi đỗ rồi!”
Anh ấy hơi hếch cằm, ưỡn ngực, trông kiêu ngạo cực kỳ.
Chị dâu Hai Mao Bình vừa vui mừng lại vừa ghét bỏ liếc mắt nhìn chồng mình một cái, sau đó mới lên tiếng giải thích với Trương Thiên:
“Mấy cấp độ đầu cũng không khó lắm, sau khi đạt đến cấp bốn, mỗi một cấp phải luyện tập, rèn luyện vài năm thì mới có thể thăng cấp. Anh trai của em cũng chỉ huênh hoang được lúc này thôi, về sau thì đừng có hòng!”
Mặc dù ngoài miệng tỏ rõ sự ghét bỏ nhưng khóe mắt lông mày lại lộ ra vẻ vui mừng, chị ấy còn ra sức gắp đồ ăn vào trong bát của Trương Hồng Văn, đến khi chất thành một ngọn núi nhỏ mới dừng tay.
Trương Thiên nhìn hai người đối diện gắp qua gắp lại, anh một miếng em một miếng, cảm thấy mình mới ăn một bát cơm đã no rồi.
Bị ‘cơm chó’ của hai người này làm cho no rồi!
Buổi chiều quay trở lại trang trại bò sữa, cô vừa ngồi trên ghế đẩu cắt cỏ khô được giao tới thành độ dài thích hợp, vừa nghe đồng nghiệp tám chuyện.
“Cô đã biết tin gì chưa? Trang trại bò sữa của chúng ta chuẩn bị mua thêm bò sữa và dê đấy!”
“Thật hay giả vậy?!”
“Thật 100%! Chính tai tôi đã nghe thấy, giám đốc Thạch chuẩn bị cùng với kế toán lên thành phố, buổi sáng kế toán còn đang tính toán xem mang theo bao nhiêu tiền là hợp lý!”
“Vậy trang trại chúng ta sẽ có thêm nhiều gia súc cần nuôi, với số lượng nhân công hiện giờ liệu có đủ không nhỉ?”
“Chắc sẽ tuyển thêm người, nhưng không biết định tuyển bao nhiêu.”
“Tôi phải nói với đứa cháu lớn ở nhà mới được!”
Mua thêm bò và dê sao?
Đôi mắt của Trương Thiên sáng rực lên, cô làm xong công việc đang làm, sau đó mới âm thầm đi tới văn phòng của phó giám đốc Hạ Kiến Thành.