Triệu Tùng ngồi xuống, nhỏ giọng nói:
“Ừm.”
Nói xong, anh cũng nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Bánh xe phát ra tiếng “xình xịch xình xịch”, đoàn tàu chầm chậm di chuyển, Trương Thiên ngồi ở trên ghế nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có một phiến lá bay ngang qua.
Hy vọng mọi thứ đều thuận lợi.
…
Chờ đợi một ngày một đêm, cuối cùng cũng đến lúc xuống tàu.
Bởi vì chân Trương Thiên thời gian dài không cử động, bây giờ ấn vào chỗ nào là sẽ lõm chỗ ấy, hai chân vừa trắng vừa sưng tấy như củ cải trắng.
“Trước hết chúng ta tìm một nhà khách để ở đã, mấy chuyện khác ngày mai hẵng nói.”
Trương Thiên cố gắng duỗi chiếc chân nhức mỏi để bước đi, sau đó nói với hai người kia.
“Được, nhân tiện chúng ta đi ăn chút gì đi, bụng anh đang sôi sùng sục lên rồi.”
Trương Quốc Khánh ngồi trên tàu cũng chịu không nổi, anh ấy là một người đàn ông sức dài vai rộng, ngồi trong không gian khoang tàu chật hẹp tất nhiên là càng khó chịu hơn.
Triệu Tùng không nói gì, vẻ mặt tiều tụy và sự mong đợi trong mắt cũng đã cho thấy được khát vọng của anh.
“Vậy thì chúng ta đi thôi.”
Mấy người họ tìm được một nhà khách, lấy thư giới thiệu để thuê hai gian phòng, giá một tệ một phòng.
Lúc Trương Quốc Khánh trả tiền, còn đau lòng đến mức nghẹn ngào không nói nên lời.
Trương Thiên bất đắc dĩ thở dài an ủi anh ấy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-177.html.]
“Chi tiêu mà chúng ta dùng hiện giờ lúc trở về sẽ được đại đội thanh toán, thế nên anh cũng đừng tiếc làm gì cả.”
Mấy ngày nay ở cùng hai người, cô cũng đã phần nào hiểu được thói quen của họ: Triệu Tùng nói ít làm nhiều, anh họ Ba nói nhiều làm ít, cũng không biết làm thế nào mà hai người hoàn toàn trái ngược nhau lại có thể trở thành anh em như vậy.
DTV
Trương Quốc Khánh vẫn trưng ra vẻ mặt đau lòng, anh ấy ôm n.g.ự.c nói:
“Con gái như em đương nhiên là phải ở phòng đơn, nhưng tại sao hai người đàn ông to lớn như bọn anh lại phải ở chung một phòng đơn? Trong khi phòng chung rẻ hơn nhiều, chỉ 5 xu một ngày thôi!”
Trương Thiên liếc nhìn Trương Quốc Khánh, để anh ấy tự nhìn xem bọn họ đang mang theo bao nhiêu đồ.
“Chúng ta mang theo nhiều đồ như vậy, không thuê phòng đơn để cất, chẳng lẽ khi ra ngoài giải quyết công việc lại phải mang theo hết hay sao ạ?”
Hơn nữa, lần này để mua được dê, họ không chỉ mang theo một nghìn tệ mà còn mang theo rất nhiều phiếu lương thực ở trên người, nhỡ may ở phòng chung bị trộm mất thì tuần sau biết lấy gì để bỏ vào mồm?
Trương Quốc Khánh cũng nhận ra điều này, anh ấy cười lúng túng, cũng không nói thêm gì nữa.
Do xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường nên thời gian tàu đến thành phố X muộn hơn ít nhất ba tiếng.
Khi xuống tàu, bầu trời đã chuyển sang màu xám tối, đợi mấy người họ sắp xếp xong chỗ nghỉ thì trời đã tối hẳn.
Lúc này cũng không mua được gì để ăn, chỉ có thể bỏ tiền mua mấy chiếc bánh bao chay từ nhân viên bán hàng ở nhà khách, rồi uống thêm nước nóng, bấy giờ mới miễn cưỡng no bụng.
Trở lại phòng, Trương Thiên lập tức lên kế hoạch cho những tình huống bất ngờ có thể xảy ra, cô cứ có cảm giác chuyện này sẽ không quá thuận lợi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi đánh răng rửa mặt xong, Trương Thiên bèn tụ họp với hai người Trương Quốc Khánh và Triệu Tùng, đi đến Đại học Hán Bắc.
Vốn là thời gian sinh viên đến lớp, nhưng khuôn viên lại vô cùng vắng vẻ, ngoài cây cối ra thì hoàn toàn không hề thấy một bóng người nào.
Khó khăn lắm mới trông thấy được một người, người kia lại nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, Trương Thiên chỉ đành tốn nhiều thời gian hơn để tìm kiếm.
Trên tờ giấy mà Sài Viễn đưa có viết tên của giáo viên đó, người nọ tên là Chương Văn, thầy ấy là giáo viên của trường Cao đẳng Nông Nghiệp, chủ yếu nghiên cứu về dê sữa.
Nhưng diện tích Đại học Hán Bắc rất lớn, chia thành hai khu bắc và nam, Trương Thiên đã hỏi một vài người bản địa, biết được trường Cao đẳng Nông Nghiệp nằm ở khu nam, nhưng cô phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới tìm được văn phòng của Chương Văn.