Đáy mắt Dung Thường hơi lộ ra một tia ấm áp, ông ấy quả thật vô cùng lo lắng cho đứa nhỏ, nhưng cũng không thể buông bỏ toàn bộ công việc ở nhà ga.
Dung Thường suy nghĩ một lúc, sau đó gọi trợ lý bên cạnh tới.
“Đây là trợ lý của tôi, mọi người đã bỏ công bỏ sức tới đây, chắc hẳn cũng không dễ dàng gì, hôm nay tôi sẽ nhờ anh ấy cố gắng xử lý hết những vấn đề của mọi người, cũng coi như là để chúc mừng đứa nhỏ đã bình an sống sót.”
Lời này vừa nói ra, lập tức nghênh đón một loạt tiếng khen ngợi biết ơn.
Dung Thường lại nhìn về phía Trương Thiên:
“Ngoài ra vị đồng chí này ——”
Trương Thiên vội vàng trả lời:
“Tôi tên là Trương Thiên.”
“Đồng chí Trương Thiên.”
Khóe môi Dung Thường nở một nụ cười biết ơn:
“Ưu tiên xử lý cho đồng chí Trương trước!”
Trợ lý cười đồng ý, chú ấy làm việc bên cạnh Dung Thường đã nhiều năm, có thể nói là nhìn Hổ Tử lớn lên, cũng đã coi cậu bé như là con trai của mình.
Thế nên đối với Trương Thiên, chú ấy cũng tràn ngập sự biết ơn.
Nhận được ‘ưu đãi’ lớn như vậy, Trương Thiên quả thực không thể kiềm chế được nụ cười ở trên khóe miệng, lập tức liên tục nói tiếng cảm ơn.
Cảnh tượng vô cùng hài hòa.
“Em gái ơi! Em Thiên ơi! Ai thấy em gái của tôi đâu không?”
Giọng nói nôn nóng của Trương Quốc Khánh vang lên ở bên ngoài cửa.
Lúc này Trương Thiên mới nhớ tới anh họ đi mua bánh bao cho mình.
Cô đang định đi ra ngoài đón anh ấy, nhưng người ở bên ngoài đã chủ động nhường đường để cho Trương Quốc Khánh vào trong.
Trương Thiên: “…”
Lúc này anh họ Ba Trương Quốc Khánh giống như thần bánh bao giáng trần, trên tay cầm theo bánh bao, trên vai khiêng bánh bao, trên cổ còn treo bánh bao, cả người đã bị bánh bao ‘xâm chiếm’.
Cũng không biết anh ấy đã đi tới đây bằng cách nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-190.html.]
“Vất vả cho anh quá, anh cứ chia bánh bao cho mọi người trước đi ạ.”
Cô đi qua gỡ mấy túi bánh bao treo ở trên người Trương Quốc Khánh xuống, sau đó phân phát cho những người đã đưa tiền và phiếu hồi nãy.
Dung Thường không nhịn được mà lấy tay che miệng, sau đó ôm lấy Hổ Tử rồi nói:
“Tôi xin phép đi về trước, hôm nay cảm ơn mọi người đã hỗ trợ, cảm ơn đồng chí Trương!”
Trương Thiên vội vàng chào tạm biệt ông ấy, những người khác cũng vậy.
Mãi cho đến khi rời khỏi nhà ga, Trương Quốc Khánh vẫn còn có chút không kịp phản ứng.
“Sao anh cứ cảm thấy mơ mơ hồ hồ thế nào ấy? Vậy là đã xong rồi sao?”
Anh ấy gãi gãi đầu, không thể hiểu được.
Dựa theo kinh nghiệm đi theo anh Tùng làm việc trước đây, không phải bọn họ sẽ phải đến nhà ga thêm mấy lần nữa, còn phải tặng thêm chút quà thì việc này mới coi như là lo liệu xong à?
Vậy mà anh ấy chỉ vừa mới đi mua mấy cái bánh bao, lúc về thì em họ đã lo liệu xong rồi!?
“Em học được cách cấp cứu từ lúc nào vậy?”
Trương Quốc Khánh hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Vẻ mặt của Trương Thiên không hề thay đổi, cô trả lời vô cùng tự nhiên:
“Em đã học được phương pháp này lúc đi học ở trên huyện thành.”
Lúc này phương pháp cấp cứu Heimlich còn chưa được vị bác sĩ kia phát minh ra, cô chỉ có thể nói như vậy.
Trương Quốc Khánh có chút suy tư gật đầu, sau đó lại cắn một miếng bánh bao.
DTV
“Anh đừng ăn thứ này nữa, anh gọi anh Triệu Tùng, chúng ta cùng tới tiệm cơm quốc doanh ăn đi ạ!”
Trương Thiên cẩn thận bỏ tờ khai vào trong túi xách, vẻ mặt vô cùng sung sướng.
Ngày hôm qua Triệu Tùng nghe ngóng được tin radio của nhà trưởng ga bị hư, hôm nay bèn chạy đi tìm mua radio cũ.
Khi hai người tìm được anh, Triệu Tùng còn không dám tin tưởng, mới đó mà đã đặt được toa tàu rồi sao?
Nhưng mà cho dù không tin thì sau khi nhìn thấy tờ khai kia, Triệu Tùng cũng đã hoàn toàn tin tưởng.
Để ăn mừng, Trương Thiên đã gọi vài món thịt, gồm thịt kho tàu, cá chua ngọt, thịt viên… Ăn đến mấy người vỗ bụng thở dài thỏa mãn.