Lúc trước mua dê sữa đã tiêu tốn 400 tệ, ngoài ra họ còn mua thêm một vài vật tư khác, số tiền dư lại chỉ còn hơn 500 tệ, có thể nói là vừa đủ dùng!
Trương Thiên không nhịn được mà thở phào một hơi, chậm rãi tựa lưng vào ghế:
“Cũng may chuyến tàu này đã giảm bớt thời gian dừng ở trạm nghỉ chân, 9 giờ sáng mai là có thể tới thành phố Song Điền.”
Tới thành phố Song Điền, bò sữa cũng tới tay, chuyến hành trình tới thành phố X lần này cũng có thể kết thúc viên mãn.
Một đêm không mộng mị.
“Đã tới thành phố Song Điền rồi! Quý khách mau xuống nhà ga Song Điền! Mọi người nhớ phải mang hành lý theo, không nên để quên thứ gì!”
Tiếng của nhân viên vọng ra từ radio, Trương Thiên và Triệu Tùng xách theo hành lý, đi ngang qua đám người, hội ngộ với Trương Quốc Khánh ở toa gia súc.
Điền Khiết Phương dắt con bò sữa có trạng thái uể oải, đi đường có chút run rẩy kia xuống dưới, giao cho Trương Thiên, còn không ngừng dặn dò cô mau đi tìm thú y để kiểm tra.
Chuyện này tất nhiên không cần anh ta phải nhiều lời, sau khi hai người trao đổi xong, xe vận tải mà Triệu Tùng liên lạc trước đó đã chờ ở bên ngoài.
Tài xế là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, có vẻ rất quen thuộc với hai người Triệu Tùng và Trương Quốc Khánh.
Trương Thiên hoàn toàn cạn lời nhìn cảnh tượng trước mắt, ở trước mặt cô, hai người này thế nhưng cũng lười che giấu.
Chẳng qua cô cũng không phải loại người thích mách lẻo, Trương Thiên trực tiếp quay đầu ngắm nhìn phong cảnh của thành phố Song Điền.
Thành phố này phát triển hơn huyện thành rất nhiều, có cảm giác giống như thành phố loại IV loại V ở thời đại sau này.
Bò sữa ở trên xe cũng không bị tiêu chảy, sau khi được cho uống thuốc, chỉ trong chốc lát bụng của bò sữa đã không còn kêu nữa, ắt hẳn là đã có tác dụng.
Hai giờ chiều hôm đó, mấy người Trương Thiên chở một xe dê bò trở về đại đội Hồng Quang.
Xe vừa đi vào đại đội, lập tức truyền tới vô số tiếng bàn tán xôn xao.
“Gần đây đại đội của chúng ta đặt mua gì hả?”
“Hình như đâu có mua gì đâu?”
“Sao hai người ngồi trên xe kia nhìn quen mắt vậy nhỉ?”
“Để tôi xem!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-193.html.]
“Ơ! Đó không phải là con cháu nhà đại đội trưởng sao?!”
“Đúng vậy!”
“Trong xe là dê đúng không? Con bò kia trông lạ thế, màu trắng đen, trên đời có loại bò như vậy sao?”
“Đúng là cái đồ không có kiến thức! Nó là bò sữa đấy!”
“Xe này chạy về phía đại đội của chúng ta, chẳng nhẽ?”
“Mau đi gọi đại đội trưởng đi!”
Khi xe chạy đến sân đập lúa thì lập tức dừng lại.
Trương Thiên và Trương Quốc Khánh nhảy xuống từ phía sau thùng xe, nhìn tài xế mở cửa xe ra, kê tấm ván gỗ lên cho dê bò đi xuống.
Lá gan của đám dê sữa này rất lớn, cả một hành trình dài mà chúng không hề có một chút phản ứng nào, sau khi xuống xe cũng vô cùng bình tĩnh chậm rãi gặm nhấm cỏ xanh ở sân đập lúa.
Bò sữa thì không lớn gan như vậy, sau khi nó đi xuống dưới, cũng không dám nhúc nhích.
Trương Thiên đành phải đi qua vỗ về một lúc, bấy giờ nó mới chịu bước đi.
DTV
Người trong đại đội lập tức đi tới, tò mò nhìn đàn dê và bò sữa vừa được mang về, có người còn lớn gan đưa tay vuốt ve, trong miệng không ngừng đặt câu hỏi.
“Nhóc Thiên à, sao mấy con bò và dê này trông lạ thế?”
“Đây là dê sữa và bò sữa, chúng sẽ cung cấp rất nhiều sữa đó ạ.”
“Cung cấp sữa? Đại đội của chúng ta sẽ tiếp tục bán sữa sao?”
“Đúng rồi ạ, đám gia súc này không chỉ có thời gian cho sữa dài lên đến mười tháng, sản lượng sữa của chúng cũng vượt xa đám gia súc bình thường trong đại đội của chúng ta. Ví dụ như con bò sữa này, trong thời gian cho sữa, sản lượng sữa một ngày của nó có thể lên tới 15 lít sữa.”
“Tận 15 lít ấy hả?!”
“Không thể tin được!”
“…”
Lúc này Trương Đại Ngưu cũng chạy tới đây, ánh mắt của ông chứa đầy sự vui mừng, vỗ vỗ bả vai của Trương Thiên.