Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 214

Trương Thiên mỉm cười ngồi xuống đối diện với Mạnh Hòa Bình - chủ nhiệm của hợp tác xã cung tiêu, cho ông ấy xem những chai sữa lần này mang đến tốt như thế nào.

Mạnh Hòa Bình cũng cảm thấy không tồi:

“Vậy giá sẽ tăng thêm 3 xu, tức là bây giờ chúng tôi sẽ nhập với giá 2 xu 3 hào một chai.”

“Cảm ơn chủ nhiệm!”

Vấn đề này đã giải quyết xong, bước tiếp theo chính là đi đưa đồng hồ cho anh Hai.

Anh Cả đã mua cho anh Hai một cặp đồng hồ đôi nhãn hiệu Ma Đô, anh Hai và chị dâu Hai mỗi người một chiếc.

Trương Thiên và chị dâu Cả không chỉ đến cửa hàng bách hóa mà còn đến cả cửa hàng hữu nghị, chọn tới chọn lui mới quyết định lấy cặp đồng hồ này, thoạt nhìn khá đơn giản và thanh lịch, phù hợp để đeo trong nhiều dịp khác nhau

Tình cờ hôm nay lại là thứ bảy, công nhân được nghỉ, anh Hai và chị dâu Hai đều ở nhà nên Trương Thiên trực tiếp mang một miếng thịt lợn đến.

“Dì ơi!”

Đông Đông là người đầu tiên phát hiện ra, bé con vui vẻ hét lên một tiếng, sau đó nghiêng ngả chạy tới bên cạnh dì nhỏ.

Trương Thiên đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn củn của cháu trai, sau đó đặt miếng thịt lợn lên trên thớt.

“Em mới từ Ma Đô về đấy à?”

Chị dâu Hai Mao Bình đang ngồi ở trên giường, định bước xuống thì lại bị Trương Thiên ngăn lại.

Cô cau mày nói:

“Sao mặt của chị lại nhợt nhạt thế ạ? Chị bị ốm ạ?”

Không chỉ đôi môi nhợt nhạt, khuôn mặt cũng vàng như nến, tinh thần cũng có chút uể oải.

Mao Bình không khỏi thở dài:

“Hai ngày vừa rồi chị mặc hơi ít quần áo nên bị cảm lạnh, chắc vài ngày nữa sẽ khỏe lại thôi.”

“Chị đã uống thuốc chưa ạ?”

Trương Thiên lấy ra hộp đựng đồng hồ từ trong túi xách.

DTV

“Chị uống rồi.”

Mao Bình tò mò nhìn chiếc hộp mà Trương Thiên vừa đưa cho mình:

“Trong này là cái gì vậy?”

Trông có vẻ không tầm thường.

Trương Thiên nhoẻn miệng cười, gật đầu nói:

“Chị mở ra xem thử đi ạ!”

Mao Bình cẩn thận mở ra, trước mắt đột nhiên xuất hiện một tia sáng khiến chị ấy cảm thấy vô cùng chói mắt.

“Thứ, thứ này là đồng hồ đúng không?!”

Giọng nói của Mao Bình có chút run rẩy yếu ớt, chị ấy không dám tin nhìn về phía Trương Thiên.

“Chiếc đồng hồ này được sản xuất ở Ma Đô đó ạ. Chị dâu Cả phụ trách trả tiền, còn em phụ trách giao hàng ạ.”

Trương Thiên lấy đồng hồ ra rồi đeo vào tay của Mao Bình.

Mao Bình có chút xấu hổ nói:

“Chị không dám nhận thứ này đâu, chị còn chưa bao giờ mua đồ cho anh Cả và chị dâu Cả, giờ lại nhận một món quà quý giá như vậy…”

Nhưng chiếc đồng hồ này thực sự rất đẹp! Rất muốn sở hữu nó!

Đôi mắt chị ấy dán chặt vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, trong mắt lộ rõ sự yêu thích.

Trương Thiên bèn cười nói:

“Sau này chị tặng lại một món quà khác là được mà ạ. Vả lại chị dâu Cả cũng đang mang bầu, lúc đứa trẻ đầy tháng, chị mua quà đáp lễ cũng được ạ.”

Nhưng sao lại không thấy anh Hai ở nhà nhỉ?

“Anh Hai của em đi mua than tổ ong rồi, thứ này phải xếp hàng để mua, lát nữa anh ấy sẽ về.”

Mao Bình cẩn thận dùng tay áo che đi chiếc đồng hồ, sau đó mới cười đáp.

Trương Thiên bừng tỉnh, cũng đúng, trời chuẩn bị trở lạnh, than tổ ong đúng là nên mua sớm một chút, dù sao nhà ở mấy khu tập thể cũng không thể đốt giường đất giống như ở dưới quê.

“Vậy em đi nấu cơm trước, đợi anh Hai về rồi cả nhà ăn cơm luôn ạ.”

Trương Thiên đứng dậy, đi vào trong bếp chuẩn bị đồ ăn.

Chị dâu Hai sinh bệnh nằm ở trên giường, còn anh Hai thì đang ra ngoài mua than, mình muốn ăn thì đương nhiên phải tự lăn vào bếp.

Khi Trương Hồng Văn mua than tổ ong về, chỉ thấy em gái tới đây mà không hề nói trước một tiếng, còn mang cho anh ấy một chiếc đồng hồ rất đẹp.

Sau khi ăn cơm xong, Trương Thiên bèn đạp xe về nhà, cô cần phải chuẩn bị cho việc chuyển nhà.
Bình Luận (0)
Comment