Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 226

Mấu chốt là ông ấy rất giỏi, nhờ có sự giúp đỡ của Dư Nguyên Trung, rất nhanh dê con đã thuận lợi được sinh ra!

Dư Nguyên Trung cười lớn, giọng cởi mở nói:

“Trước đây ông từng nuôi dê cho nhà địa chủ, gia đình ông đã nuôi dê từ thời ông cố ông, riêng về việc nuôi dê thì ông vô cùng tự tin vào kinh nghiệm của mình!”

Một gia đình cha truyền con nối đều theo nghề nuôi dê!

Trương Thiên ngạc nhiên, thuận miệng hỏi:

“Ông ơi, ông có muốn làm kỹ thuật viên của cơ sở chăn nuôi bò sữa dê sữa không ạ?”

Ông lão này chắc hẳn là ‘cao thủ’ trong việc nuôi dê!

Dư Nguyên Trung hơi khựng lại một chút, đút nốt chút cỏ khô cuối cùng trong tay cho con dê cái, sau đó ông ấy mới nhìn về phía Trương Thiên, nói với vẻ mặt nghiêm túc:

“Ông là lão cửu thối đấy, cháu thật sự muốn mời ông làm kỹ thuật viên của cơ sở chăn nuôi sao?”

Về lý thì những người như Dư Nguyên Trung chỉ có thể làm một số công việc nặng nhọc, còn công việc nhẹ nhàng như kỹ thuật viên thì không đến lượt ông ấy.

Cô gái trước mặt thật sự dám mạo hiểm để mình đảm nhận công việc này sao?

Trương Thiên gật đầu, cười híp mắt nói:

“Chăn nuôi bò dê không phải là một công việc nhẹ nhàng, trái lại còn khá mệt mỏi, vừa hay rất thích hợp với ông ạ.”

Ai dám nói đây không phải là công việc bẩn thỉu mệt nhọc? Cô đã tuân thủ nghiêm ngặt những yêu cầu của bên trên!

Dư Nguyên Trung cười nói:

“Ông đồng ý.”

Nhiều năm sau, Dư Nguyên Trung lúc này đã được sửa lại án xử sai năm xưa, khi nhớ lại khoảng thời gian ở đại đội Hồng Quang, ông ấy không khỏi mỉm cười.

Ai có thể ngờ rằng ngành công nghiệp sữa Hồng Quang tiếng tăm lừng lẫy thế nhưng cũng có một phần công lao của ông ấy chứ?



Tháng sáu là vụ thu hoạch lúa mì, bông lúa vàng óng dưới ánh nắng, những hạt lúa mì tròn trịa khiến người nông dân không nhịn được mà nở nụ cười hài lòng.

Đối với Trương Thiên, thử thách năm nay lại sắp bắt đầu.

Lúa mì phát triển tốt đương nhiên khiến mọi người vui mừng, nhưng những chua xót đau khổ khi đi gặt lúa mì cũng khiến cô vô cùng e sợ.

Không biết khi nào bên chỗ anh Hai mới chế tạo được máy gặt cầm tay, Trương Thiên phiền muộn suy nghĩ.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!

Cùng với tiếng ầm ầm của máy kéo dần dần đến gần, giọng nói vang dội mang theo ý cười của Trương Hồng Văn lập tức truyền đến.

“Em gái ơi! Em mau đến đây xem đi!”

Trương Thiên ngước lên nhìn, một tay để ở dưới lông mày, cô hơi nheo mắt, tập trung nhìn về phía máy kéo.

Hả?!

Cơ thể Trương Thiên không thể kiềm chế được mà chạy tới, cô đứng cạnh chiếc máy kéo đang dừng lại, chớp mắt nhìn mấy lần, bấy giờ mới xác định bản thân không hề xuất hiện ảo giác.

“Các anh thực sự đã làm được rồi!”

Trương Thiên mở to mắt, khóe miệng lập tức nhếch lên, cười lớn.

Trương Hồng Văn vỗ nhẹ vào chiếc máy gặt mát lạnh nhưng lại khiến người ta nhiệt huyết sôi trào kia.

“Đây chính là chiếc máy gặt đầu tiên mà bên anh chế tạo ra. Vừa mới làm xong đã lập tức chở đến đây cho em luôn.”

Anh ấy nháy mắt với em gái mình:

“Thế nào? Anh trai của em rất siêu đúng không?”

Trương Thiên cũng không thèm nhìn anh ấy, giơ ngón tay cái lên một cách lấy lệ:

“Siêu, thật sự rất siêu luôn ạ!”

Có chiếc máy gặt này, chắc chắn khoảng thời gian ra đồng ‘chịu khổ’ sẽ giảm bớt đi rất nhiều!

Cô nhìn kỹ chiếc máy gặt, đôi mắt sáng long lanh, sau đó mới nhìn về phía Trương Hồng Văn nói:

“Anh Hai, anh giúp em chuyển xuống đi, em muốn thử một chút.”

Trương Hồng Văn thở dài lắc đầu, kéo một tấm ván dày từ bên cạnh gác lên thùng xe.

DTV

“Chiếc máy gặt này có gắn thêm bánh xe, vừa hay em thử xem một người có thể thao tác được không.”

Vậy thì thật sự tốt quá!

Dưới sự chỉ dẫn của Trương Hồng Văn, Trương Thiên từ từ đẩy chiếc máy gặt nông nghiệp kiểu cầm tay xuất hiện trước mười mấy năm này xuống mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment