Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 246

Có một bà lão đang gõ đất nghe vậy thì lập tức dừng lại, lắc đầu nói:

“Cô gái kia xấu tính lắm, lời cô ta nói không tin được đâu.”

Bà cụ đã lớn tuổi, cả đời này đã gặp qua rất nhiều người, loại con gái nghĩ gì là để lộ hết ở trên mặt như thanh niên trí thức Trịnh, bà ấy vừa nhìn là biết.

Những người khác cũng rất tin bà cụ, bà ấy không có lý do gì để nói dối cả.

Vẻ mặt của thím quấn khăn trùm đầu màu xanh có chút ngại ngùng.

Mà một vài người đã gặp qua hai người kia thì bắt đầu tỏ vẻ nghi ngờ.

“Tôi cũng cảm thấy cô gái kia không tốt lắm, hai ngày nay cô ta cứ lảng vảng bên cạnh mấy thanh niên trong đại đội. Việc mà đại đội trưởng giao cho thanh niên trí thức Trịnh, cô ta đều để cho mấy thanh niên kia làm.”

“Làm vậy là không được.”

“Thanh niên trí thức Bạch kia lại hoàn toàn trái ngược, nhìn thì có vẻ yếu đuối, không làm được việc gì, nhưng cô ấy chưa từng đùn đẩy bất cứ công việc nào được giao, kiểu gì thì kiểu cũng sẽ cố gắng làm cho bằng được.”

“Thanh niên trí thức Bạch còn biết chào hỏi, thái độ cũng tốt, không giống thanh niên trí thức Trịnh kia, ánh mắt cô ta nhìn tôi tỏ rõ sự ghét bỏ, còn tưởng là tôi không nhìn ra.”

“Con người ấy hả, quả thật không thể chỉ xem mặt ngoài, có cái câu gì mà người ta hay nói ấy nhỉ, ‘dùng đấu’…?”

DTV

Một thím không nghĩ ra, quay đầu hỏi Trương Thiên:

“Nhóc Thiên à, câu đấy là gì ý nhỉ?”

Trương Thiên bèn ngẩng đầu cười nói:

“Người không thể đánh giá qua vẻ ngoài, nước biển không thể dùng đấu để đong. Câu này có nghĩa là không thể chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà đánh giá một con người, giống như nước biển không thể dùng đấu để đong vậy. Nhưng câu này mang hàm ý khen ngợi, ý chỉ đừng dựa vào tướng mạo của người ta mà đánh giá thấp họ.”

Cô ngừng một chút, sau đó tiếp tục nói:

“Còn có một câu là ‘Tri nhân, tri diện, bất tri tâm’ (biết người biết mặt không biết lòng), quen biết một người thì dễ dàng, nhưng muốn hiểu biết nội tâm của một người lại rất khó khăn.”

Thím vừa hỏi lập tức bừng tỉnh:

“Vậy lúc nãy thím nói sai rồi, thanh niên trí thức Trịnh kia hẳn là dùng câu sau mới đúng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-246.html.]

Trương Thiên cười cười, không nói gì, vùi đầu tiếp tục làm việc của mình.

Thanh niên trí thức Trịnh không phải là nữ phụ vai ác đấy chứ? Tất cả những chuyện mà cô ta làm đều là chuyện mà vai ác làm mà? Trong lòng Trương Thiên thầm nghĩ.

Tới giữa trưa, các nhà bắt đầu đi gọi người về nhà ăn cơm.

Trương Thiên khó khăn duỗi thẳng lưng, vặn bả vai và cổ, cảm thấy tốt hơn một chút mới khiêng cái cuốc lên đi dọc theo bờ ruộng trở về.

Nhưng mà vừa về đến nhà, cô lại nghe được một tin ‘dữ’.

“Tiểu Tuyết mang thai ấy ạ?!”

“Nó cũng chỉ mới hai tuổi thôi mà!”

Trương Thiên ngơ ngác lắc đầu, Tiểu Tuyết nhà mình vẫn chỉ là một con cún con thôi mà!

Con chó hoang không biết xấu hổ nào đã gặm cải trắng mọng nước của nhà cô rồi!?

Oán khí dưới đáy lòng đột nhiên sinh ra, hận không thể lập tức tìm đi tìm con ch.ó hoang kia để tính sổ.

Chung Quyên lườm con gái một cái, đổ một chút thịt thỏ mà hôm nay đã hầm vào trong chén của Tiểu Tuyết.

“Tiểu Tuyết lớn như vậy rồi, mang thai là chuyện rất bình thường, con không cần phải ngạc nhiên đến vậy!”

Trương Thiên vẫn khó chịu, ôm Tiểu Tuyết sờ đầu nó một lúc, đây chính là con cún con mà cô đã nuôi từ nhỏ tới lớn, coi nó không khác gì con gái của mình!

Cô nhìn thịt trong chén của Tiểu Tuyết, nhíu mày hỏi:

“Con thỏ này từ đâu ra vậy ạ?”

Hay là không cẩn thận ăn phải thuốc diệt chuột!

Vương Nhã Tĩnh bưng một nồi thỏ hầm củ cải lớn đặt ở trên bàn cơm, thuận miệng nói:

“Là Tiểu Tuyết mang về đấy, có vẻ là nó đã săn được ở bên ngoài.”

Bà vui tươi hớn hở chia đũa cho từng người:

“Tiểu Tuyết giỏi lắm, đa số mấy món thịt mà nhà chúng ta ăn trong năm nay chính là do nó mang về, đúng là một con ch.ó ngoan!”

Bình Luận (0)
Comment