Trên tay ông cụ xách theo một khẩu s.ú.n.g săn, đây là thứ mà Trương Thiên đã mua từ chỗ người thợ săn ở trong đại đội.
Có đôi khi ông cụ sẽ dắt bò sữa dê sữa ra ngoài để chăn thả, vì sự an toàn của gia súc, Trương Thiên đã đầu tư mua khẩu s.ú.n.g săn này.
“Lúc ấy ông nghe thấy có tiếng động, bèn lập tức chạy tới đây.”
Dư Nguyên Trung giải thích:
“Là một con sói hoang, không biết vì sao lại chạy đến đại đội. Ông nã một phát súng, nó lập tức hoảng sợ bỏ chạy, ông đuổi theo nhưng đáng tiếc là không đuổi kịp.”
Vẻ mặt của ông ấy lộ rõ sự tiếc nuối, hận không thể lập tức cho con sói kia một phát súng.
Trương Thiên nhíu mày, lúc này đã đầu xuân, trên núi cũng không đến mức không có gì ăn, ngay cả Tiểu Tuyết còn có thể bắt được thỏ, vì sao con sói kia lại chạy đến đại đội chứ?
Đêm đó Trịnh Nguyên Anh được đưa tới bệnh viện nhân dân huyện, mà chuyện cô ta phóng hỏa thiêu xưởng sữa không thành ngược lại bị sói cắn, rất nhanh đã lan truyền khắp đại đội.
“Có phải đầu óc của thanh niên trí thức Trịnh này có vấn đề đúng không?”
“Tôi cũng cảm thấy đầu óc của cô ta có vấn đề, buổi tối không ngủ được lại chạy tới xưởng sữa phóng hỏa, bị sói cắn cũng là xứng đáng!”
“Cũng may ông lão họ Dư kia kịp thời phát hiện, bằng không thì hiện tại người đã không còn, đại đội của chúng ta cũng sẽ bị liên lụy.”
“Đại đội trưởng nói muốn điều cô ta về, chờ cô gái kia tỉnh lại, sẽ gửi báo cáo lên trên.”
“Còn có thể điều về sao?”
“Đương nhiên là được, lúc trước đại đội Hồng Sơn bên cạnh đã điều một người về rồi, nghe nói là bởi vì trộm lương thực của đại đội.”
“Hy vọng sau này những thanh niên trí thức tới đây đều là những đứa trẻ thành thật, người được điều đến đây cũng đừng như thanh niên trí thức Trịnh này.”
“…”
Các đội viên trong đại đội thảo luận gì thì Trương Thiên cũng không rõ ràng lắm.
Sáng sớm cô đã bị ông nội yêu cầu tới huyện thành để kiểm tra tình huống của Trịnh Nguyên Anh.
Buổi sáng sau khi giao sữa tươi cho hợp tác xã cung tiêu xong, Trương Thiên bèn cầm theo một chai sữa tươi đi tới bệnh viện nhân dân huyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-250.html.]
Lần trước tới bệnh viện vẫn là lần chị dâu Hai sinh con, chủ yếu chỉ ở khoa sản, nhưng hiện tại Trịnh Nguyên Anh được chuyển tới khoa cấp cứu, tình cảnh ít nhiều gì cũng có chút khác biệt.
Vừa đến, cô bèn nhìn thấy Trương Học - người lái máy kéo đưa Trịnh Nguyên Anh tới đây đêm hôm qua. Lúc này anh ta đang ngồi ở bên ngoài phòng khám bệnh với vẻ mặt u sầu, cầm một tờ đơn nhìn đến mức ngây người.
“Anh Trương Học, tình huống của thanh niên trí thức Trịnh thế nào rồi ạ.”
Trương Thiên đi qua hỏi.
Trương Học nghe thấy lời này thì lập tức tỉnh táo lại, như thể nhìn thấy cứu tinh.
“Nhóc Thiên, bác sĩ nói thanh niên trí thức Trịnh bị sói cắn, cần phải tiêm một mũi vắc-xin phòng bệnh chó dại gì đó, mà một mũi tới 20 tệ lận!”
Trương Thiên nhướng mày, lấy hóa đơn qua xem.
“Vậy thì cứ tiêm thôi ạ, coi như bỏ tiền tiêu tai.”
Cô suýt chút nữa đã quên, đúng là phải tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại mới được, chỉ là không nghĩ tới lúc này vậy mà đã có vắc-xin phòng bệnh chó dại.
“Em sẽ đi nộp tiền, anh Trương Học đi ăn sáng trước đi ạ.”
Cô cầm theo hóa đơn đi tới quầy lễ tân.
Trương Học đứng lên, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng:
“Vậy anh sẽ không khách sáo nữa, em có muốn ăn gì không?”
“Không cần đâu ạ, em ăn sáng ở nhà rồi mới đây.”
Trương Thiên cũng không quay đầu lại, xua tay nói.
DTV
Nộp tiền xong, lại đi xem tình huống của Trịnh Nguyên Anh, đối phương còn chưa tỉnh lại.
Cô bèn nhờ y tá khi nào Trịnh Nguyên Anh tỉnh lại thì gọi điện thoại qua bên công xã.
Sau khi làm xong những chuyện này, Trương Thiên mới xoay người rời đi.
Về đến nhà vừa lúc đuổi kịp giờ ăn trưa, cô bèn kể lại tình huống đại khái của Trịnh Nguyên Anh cho ông nội nghe.