“Chú Tạ, cháu còn có chuyện muốn bàn với chú.”
Tạ An cầm cốc lên uống một ngụm:
“Chuyện gì vậy?”
Trương Thiên mím môi dưới:
“Cháu có thể nhường suất học của mình cho người khác được không?”
“Gì cơ.”
Tạ An ngạc nhiên, có phải vừa rồi ông ấy đã nghe nói nhường suất học đại học Công Nông Binh cho người khác không vậy?
Truơng Thiên nhắc lại lần nữa, đồng thời cũng giải thích nói:
“Cháu rất trân trọng cơ hội này, nhưng cháu không thể bỏ mặc xưởng sữa, cháu sớm đã có những dự định kế hoạch sau này cho xưởng sữa rồi, nếu cháu đi học đại học thì không thể lo cho xưởng sữa.”
“Trường đại học Công Nông Binh có thể thay đổi số mệnh của rất nhiều người, nhưng cháu đã đạt được điều đó nhờ vào xưởng sữa, đối với cháu, đương nhiên việc học đại học rất quan trọng, nó không chỉ là con đường sống của đại đội Hồng Quang, còn là do một tay cháu phát triển nó, giống như một đứa trẻ vậy.”
“Vì vậy cháu hi vọng có thể nhường cơ hội này cho đội viên của đại đội, hi vọng sau này họ có càng nhiều sự lựa chọn, học những kiến thức tiến bộ, đẩy mạnh sự phát triển của đất nước, thực hiện giá trị bản thân.”
Trương Thiên ngồi thẳng với vẻ mặt nghiêm chỉnh, không hề tỏ ra rụt rè khi đối mặt với sự quan sát của bí thư Tạ.
“Cháu thực sự đã suy nghĩ kỹ rồi à.”
Bí thư Tạ với vẻ mặt thận trọng chậm rãi nói.
Ông ấy không ngờ rằng lại có người có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của chỉ tiêu đại học, việc cán bộ lãnh đạo các cấp trong huyện, xã tranh giành quyết liệt, làm những trò hề để dành được chỉ tiêu này là điều không hiếm.
Đột nhiên nhìn thấy Trương Thiên, một người sẵn sàng từ bỏ cơ hội thay đổi vận mệnh của mình cho người khác, thực sự khiến trong lòng ông ấy không khỏi khâm phục cô.
Trương Thiên không chút do dự gật đầu:
“Cháu chắc chắn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-311.html.]
Ngay cả khi theo học Trường đại học Công Nông Binh sau này vẫn sẽ phải quay lại làm việc trong xưởng, thậm chí chuyên ngành học cũng không phải là ngành mình muốn học, chi bằng nhường cho người khác.
Khi kỳ thi tuyển sinh đại học lại tiếp tục, bản thân chỉ mới 28 tuổi và chắc chắn có thể thi vào ngành, trường mà mình thích.
Chỉ tiêu này Trường đại học Công Nông Binh có thể được dùng làm mồi nhử để khiến những người trong đại đội tích cực hơn.
Trong những năm qua, có lẽ vì xưởng sữa làm ra tiền và mức lương họ nhận được hàng năm đủ tiến cửng cấp đủ cơm ăn áo mặc, nên có một số đội viên thường ngày đã mất đi nhiệt huyết với công việc.
Chắc hẳn với chuyện hai chỉ tiêu làm việc này, ông nội sẽ tìm ra một người có biểu hiện xuất sắc tiến cử đi học đại học, chắc chắc chỉ tiêu đại học có thể giống như một thứ mồi nhử, khiến những con cá mòi này lập tức hoạt động.
Nếu Trương Thiên đã kiến quyết như vậy, bí thư Tạ cùng đành đồng ý với mong muốn của cô.
“Được rồi, các cô trở về thương lượng trước đi, sau đó đưa cho tôi danh sách tiến cử.”
Tuy đáng tiếc nhưng Tạ An lại càng ngưỡng mộ Trương Thiên hơn.
Những người có thể chống lại sự cám dỗ luôn có thể tiến xa hơn.
“Cảm ơn chủ nhiệm!”
Trương Thiên mang hồ sơ về nhà, trước tiên cùng gia đình thảo luận về chỉ tiêu, sau đó triệu tập một cuộc họp với cán bộ đại đội.
“Lãnh đạo đã đồng ý giảm giá sữa lần này, đợi xưởng sửa xây xong, thiết bị có thể đưa vào sử dụng, chúng ta sẽ làm theo những gì chúng ta đã bàn.”
Trương Thiên nói chuyện này xong, thấy bộ dạng dần mất hứng thú của mọi người, Trương Thiên nhếch miệng, lộ ra nụ cười xấu xa.
DTV
“Còn có chuyện thứ hai, để bù đắp tổn thất do giá sữa của chúng ta giảm, bí thư Tạ đã quyết định cho đại đội một suất nhập học vào Trường đại học Công Nông Binh!”
Vừa nói xong, phòng họp tràn ngập sự phấn khích.
“Chỉ tiêu vào Trường đại học Công Nông Binh?!”
“Có phải tôi nghe nhầm rồi không?”
“Làm thế nào để phân chia chỉ tiêu này?!”