“Bí thư nói quá lời, tôi nghĩ cho dù hôm nay tôi không đưa ra ý tưởng này thì sớm muộn gì những người khác cũng có thể nghĩ ra được, chỉ là thời gian mà tôi nói sớm hơn những người khác một chút thôi.”
Cô cười khẽ nói.
Bí thư Tạ cười lắc đầu, lấy bút ra viết một tờ giấy đưa cho Trương Thiên.
“Lần này muốn tìm Ma Đô xin bò sữa, vì khen thưởng cho cô nên tôi để riêng cho cô năm con, đến lúc bò sữa tới rồi thì cô trực tiếp cầm giấy tới lãnh bò.”
Trương Thiên không khỏi hơi hơi mở to đôi mắt, vui mừng cầm tờ giấy trong tay.
“Cảm ơn bí thư!”
Cô nhìn một hồi, đột nhiên nhớ tới một chuyện, do dự hai giây thì vẫn mở miệng.
“Bí thư, tôi nghe nói, danh sách xin bò sữa Ma Đô đã xếp hàng rất dài, vậy lúc nào thì chúng ta có thể lãnh được bò sữa đây?”
Ở trang trại bò sữa thì cô có người quen là Điền Khiết Phương, anh ta nói danh sách bán bò sữa của trang trại bò sữa đã xếp tới sang năm.
Bí thư ngây ra một lát, khẽ gật đầu:
“Tôi ngược lại không nghĩ tới điều này.”
Ông ấy suy tư một lát, nói:
“Như vậy đi, tôi chờ cấp trên trả lời trước, nếu bên Ma Đô thật sự là quá lâu thì chúng ta lại nghĩ cách khác.”
Ông ấy điều chỉnh dáng ngồi một cái, nhìn Trương Thiên thận trọng nói:
“Tôi tìm cô tới, thật ra còn có một chuyện khác.”
“Chúng ta sắp thành lập xưởng chế biến gia công sản phẩm sữa, vẫn là một vỏ rỗng, tôi nghĩ cô có kinh nghiệm, can đảm cẩn thận, cô có muốn suy xét đảm nhận chức phó giám đốc cho xưởng sản xuất sữa của chúng tôi không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-327.html.]
Xưởng phó trưởng?!
DTV
Vẫn là phó giám đốc của xí nghiệp Quốc Doanh!
Trương Thiên ngây người, đầu óc lập tức trống rỗng, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại.
Cô tự hỏi một hồi rồi nhìn bí thư Tạ, nghiêm túc trả lời:
“Ngài có thể nghĩ đến để cho tôi đảm nhiệm trọng trách làm phó giám đốc như vậy, xác thật vượt qua dự đoán của tôi, vô cùng biết ơn sự tin tưởng và trợ giúp của ngài đối với tôi, cũng cảm ơn ngài chịu cho tôi một cơ hội như vậy.”
Cô dừng một lát, cười cười, tiếp tục nói.
“Ngài thật là ném một cái bánh có nhân thật lớn cho tôi, vừa thơm vừa ngọt, thèm tới nỗi tôi muốn cắn một miếng. Nhưng con người của tôi, ưu điểm không nhiều lắm, chỉ có một thứ, tôi có tự mình hiểu lấy, ngài bảo tôi đưa ý kiến thì tôi có thể làm được, nhưng bảo tôi phối hợp công việc của toàn bộ nhà xưởng thì với tôi mà nói sẽ có một khó khăn nhất định.”
“Tôi chỉ xử lý chuyện xưởng sữa của đại đội chúng tôi, cũng đã hao hết tinh thần, mà đây vẫn là trên cơ sở đã có một xưởng phó trưởng hỗ trợ xử lý rất nhiều chuyện, cho nên tuy rằng tôi rất không nỡ bỏ miếng bánh thơm ngọt này, nhưng vẫn quyết định từ chối.”
Cô cười khổ một cái, lập tức phấn chấn tinh thần.
“Tất nhiên, ngài yên tâm, tuy rằng xưởng sữa Hồng Quang của chúng tôi là sản nghiệp của thể đại đội tập, nhưng tuyệt đối nghe theo chỉ huy của bí thư, vì sự phát triển của huyện Thuần mà làm ra cống hiến!”
Thật ra nếu để cô làm thì không phải không làm được, chẳng qua loại xưởng Quốc Doanh này quá phức tạp, một khi thật sự đảm nhiệm cương vị nào trong đó thì ý nghĩa phải ứng phó với vô số những chiêu trò, lôi kéo ích lợi quá nhiều, cô ngẫm lại thôi cũng đã cảm thấy mệt.
Cô có thể một mình xây dựng xưởng sữa của đại đội thì nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là bởi vì ông nội Trương Đại Ngưu của cô là đại đội trưởng, có quyền lên tiếng tuyệt đối trong đại đội, các đội viên trong đại đội quen thuộc với cô.
Mọi người có thể có một công việc cũng đã rất đáng mừng, cho dù lăn lộn cũng không xảy ra quá nhiều chuyện, nhưng xưởng Quốc Doanh thì khác.
Cô không có được sự tin tưởng và sức lực đó.
Bí thư Tạ khó tránh khỏi có hơi thất vọng, nhưng cũng có thể lý giải.
“Vậy cô kinh doanh xưởng sữa Hồng Quang cho tốt, tôi tin một ngày nào đó xưởng sữa Hồng Quang nhất định có thể trở thành nhà xưởng lớn.”