Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 346

Trương Đại Ngưu nhìn vợ thích đến thế, liền nói với cháu gái.

“Sau này cháu thỉnh thoảng lại làm một lần, hoặc là vào thành phố mua về, bà nội cháu thích ăn cái này.”

Dù sao thì việc tốn nhiều sức nhất sẽ trực tiếp giao cho Trương Hồng Binh, cháu gái cũng sẽ không bị mệt.

Trương Thiên cũng nhìn ra bà nội thích ăn bánh kem, lập tức đồng ý.

“Không vấn đề gì ạ, đến lúc đó em Tư nhớ giúp chị một tay.”

Triệu Khoan vội vàng giơ tay ra hiệu.

“Em cũng có thế giúp!”

Trương Thiên sờ sờ đầu cậu. “Những việc tốn sức như thế này vẫn nên giao cho em Tư làm, em chỉ cần chăm chỉ học hành là được.”

Triệu Khoan gượng gạo gật đầu, đôi má trắng nõn hơi ửng hồng.

Ăn bánh kem xong, cả nhà ngồi trong phòng khách xem truyền hình.

Xem một lát Trương Thiên đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, đưa tay ra hiệu với Triệu Khoan, dẫn cậu đến phòng mình.

Cô mở chiếc rương trong phòng, lấy từ trong đó ra một cái tráp, đặt lên trên giường, bảo Triệu Khoan tự mở ra.

Triệu Khoan nhìn cái tráp, ánh mắt phức tạp.

Chính là vì vật này mà chú của mình muốn bỏ đói c.h.ế.t mình.

Cậu vừa muốn lại vừa không muốn, do dự một hồi mới tiến lên phía trước mở tráp ra.

Trong chiếc tráp bằng gỗ đen, bỗng xuất hiện những con cá vàng lớn nhỏ óng ánh rực rỡ cùng với rất nhiều trang sức vàng bạc quý.

Triệu Khoan không nhìn kỹ, gạt qua gạt lại rồi đóng lại.

Trương Thiên khẽ mỉm cười, nhìn loạt hành động của em trai nhỏ.

“Những thứ này cậu để trong phòng mình đi, đợi sau này trong nước mở cửa, cậu có thể dùng những thứ này đổi thành tiền, đến thành phố cảng tìm ba của cậu.”

“Ông rất chắc chắn rất nhớ cậu.”

Nếu không phải thực sự thương đứa trẻ này thì làm gì có chuyện để những thứ này lại, số vàng bạc đá quý này đổi thành tiền có thể được mấy chục vạn.

Ánh mắt Triệu Khoan dần dần trở nên ôn hòa, cậu im lặng cất chiếc tráp, cúi người với Trương Thiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-346.html.]

Trương Thiên bị dọa, lập tức đỡ cậu đứng lên.

“Cậu làm gì vậy! Chị là chị cậu, đối với người nhà cậu không cần phải khách khí như thế có biết không?”

Cô khiển trách đập Triệu Khoan một cái.

“Chị ba, nếu như không có chị, em chắc chắn đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”

Triệu Khoan nghiêm túc nói.

Trương Thiên thở dài, đánh vào cánh tay Triệu Khoan.

“Đã là chuyện của nhiều năm về trước rồi, sau này cậu có thể tự mình sống thật tối đối với chị chính là chuyện tốt nhất!”

Triệu Khoan mím môi, buộc mình kìm nén những giọt nước mắt, không để chúng chảy ra.

“Ừm.”

Giọng cậu có chút nức nở.

Hai người quay lại phòng khách, tiếp tục xem truyền hình.

Tiết mục trên truyền hình rất hay, chỉ là ông nội Trương Đại Ngưu xem một lúc lại thở dài.

DTV

“Haiz–”

Trương Vệ Quốc là người đầu tiên không thể chịu được.

“Ba, rốt cuộc ba có chuyện gì phiền lòng vậy?”

Nhanh chóng giải quyết đi, để ông có thể yên tâm xem truyền hình, đang đánh giặc ngoại xâm đấy!

Trương Đại Ngưu ngậm điếu thuốc khô trong miệng. “Vẫn là vấn đề vị trí công việc của nhà máy thực phẩm.”

Trương Thiên hiếu kỳ qua xem thử. “Ông nội vẫn chưa nghĩ ra sẽ để ai đến sao?”

Trực tiếp tìm người có biểu hiện tốt, có cống hiến không phải được rồi sao?

Trương Đại Ngưu thở dài. “Ta định để một trong số vị trí cho nha đầu Quách Bình, ai biết được lại để mẹ kế của nó biết, làm loạn đến mức bây giờ cả đại đội đều biết chuyện này rồi, bên phía Trí Thanh cũng tìm qua đây, muốn vị trí công việc.”

“Có một số cán bộ đề nghị thi, chọn người thành tích tốt nhất đến, làm sao ta lại không biết được ý nghĩ của bọn họ chứ, chắc chắn là chuẩn bị tiết lộ đề cho con cháu người thân của nhà mình.”

“Ngoài ra, người mẹ kế kia của Quách Bình không phải người tốt, tìm đến chỗ ta bảo Quách Bình nhường vị trí kia lại cho em trai, ta làm sao có thể tin được?”

Tục ngữ nói có mẹ kế sẽ có cha kế, cô bé Quách Bình cũng là bị gia đình làm liên lụy, hiện tại cũng trạc tuổi với cháu gái của ông, còn chưa kết hôn.

Bình Luận (0)
Comment