Trương Thiên nhướng mày:
“Vậy đợi thêm một lát.”
Hai phút sau, Trương Đại Ngưu đạp xe về.
Ông lấy từ trong lòng ra một thứ được gói trong tờ báo, đưa cho Quách Bình.
“Bên trong là tiền công đổi từ điểm công năm nay của cháu, dù sao cháu phải vào thành phố sống nên ông đổi hết thành tiền cho cháu, tổng cộng 170 đồng, cháu cất cẩn thận, nhất định đừng làm rơi. “
Quách Bình sững sờ nhận lấy, nước mắt ròng ròng.
“Đây là lần đầu tiên cháu nhận được tiền lương của cháu, hóa ra có nhiều như vậy?”
Cô ấy muốn cười nhưng không thể cười nổi.
Ba ruột thì nghiện rượu, mẹ kế lười biếng. Thu nhập của gia đình phần lớn đều dựa vào điểm công của cô ấy, những năm trước mỗi lần lấy được lương thực và tiền lương, tất cả bị mẹ kế lấy hết, đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy lấy được tiền lương thuộc về mình.
Nếu đã có nhiều tiền như vậy, tại sao ba và mẹ kế lại luôn nói cô ấy là kẻ ăn không ngồi rồi?
Cô ấy khóc một lúc, lau sạch nước mắt, mở tờ báo ra, lấy ra một nửa đưa cho em trai Quách Vĩ.
DTV
“Chị, số tiền này chị cầm đi, trong thành phố làm gì cũng cần tiền, em cũng lớn rồi, có thể kiếm điểm công.”
Quách Vĩ đẩy ra, không muốn lấy tiền của chị gái.
Quách Bình không cho phép cậu ấy từ chối, trực tiếp nắm lấy tay em trai, nhét tiền vào tay cậu ấy.
“Đây không phải cho nhà, mà là cho riêng em.”
Quách Bình cười nhẹ, sờ lên đầu em trai, rất khó khăn cũng rất ấm áp.
“Ba và dì không tiết kiệm được tiền, em vẫn phải đi học, số tiền này em cầm lấy coi như tiền học phí chị cho em, em cố gắng học tốt, nhất định phải học, sau này nói không chừng có thể thi đỗ đại học Công Nông Binh, đi ra ngoài hoàn toàn.”
Nhà mẹ đẻ cô ấy chỉ có em trai là người thân, cô ấy hy vọng cậu ấy có được tương lai tốt đẹp hơn.
Quách Vĩ cầm tiền, nghẹn ngào không thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-354.html.]
“Chị yên tâm, em sẽ như thế!”
Trương Thiên đợi hai chị em nói xong, dùng khăn đội đầu quàng lên đầu Quách Bình, lên xe đạp, để Quách Bình ngồi ở ghế sau, cúi đầu giấu mặt, đưa cô ấy vào thành phố.
Trên đường đến đó, tình cờ gặp mẹ kế của Quách Bình, bà ta đứng ở giữa đường, đang chửi bới dáng vẻ tức giận, hoàn toàn không phát hiện, con gái kế của bà ta đang ngồi trên chiếc xe đạp đi ngang qua mình.
Quách Bình rất lo lắng, thân người không khỏi run rẩy.
Trương Thiên cảm giác được, vỗ vỗ tay đang bám vào eo mình, bình tĩnh nói:
“Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Một dòng ấm áp chậm rãi từ đáy lòng chảy qua, Quách Bình dần dần bình tĩnh lại.
Thì ra muốn thoát khỏi lại dễ dàng như vậy.
Đôi mắt cô ấy ngẩn ngơ, trong long cảm khái nói.
Nhà Tôn Nha vừa rộng rãi vừa sạch sẽ ngăn nắp, Quách Bình không có bất cứ không hài lòng nào, được Trương Thiên nhắc nhở, hai người thuận lợi ký hợp đồng thuê phòng.
Nơi ở của Quách Bình đã được giải quyết, phần còn lại đều thuận theo tự nhiên.
Khi Trương Thiên về nhà, liền phát hiện mẹ kế của Quách Bình tìm đến nhà, hỏi hướng đi của Quách Bình.
“Đại đội trưởng, tôi nghe nói con nhóc Quách Bình chạy đến nhà chú, thật sự xin lỗi, đứa nhỏ đó không vâng lời nên tôi mắng mấy câu, ai biết nó lại chạy, trái lại làm phiền đại đội trưởng rồi.”
Khóe miệng của mẹ kế Quách Bình lộ ra một nụ cười gượng gạo, bất cứ ai cũng có thể nhận ra lời bà ta không thật lòng.
Tiếc là, Trương Đại Ngưu biết rõ chuyện bên trong cứ thế phá vỡ lớp màng mà mẹ kế của Quách Bình đã cố gắng duy trì.
“Bây giờ đây là xã hội chủ nghĩa, hôn nhân tự do, không phải triều đại phong kiến, cô không có quyền cấm một người trưởng thành.”
Trương Đại Ngưu trầm mặc nghiêm khắc trách cứ.
Mẹ kế của Quách Bình rụt cổ lại, nịnh nọt nói:
“Chúng tôi đương nhiên sẽ không làm như vậy, tôi biết sai rồi, muốn nói xin lỗi nhóc Bình, đại đội trưởng, chú có biết nó ở đâu không?”
Trương Đại Ngưu không tin, lắc đầu,