“Làm công nhân thật tốt mà, năm nay tôi chỉ lãnh được hơn hai trăm của xưởng sữa bên này, tiền lương một tháng của những công nhân đó bình thường đã có ba mươi, mỗi khi đến tết nhất lễ lạc còn phát phúc lợi, nếu đợt tuyển công nhân lần tới có thể tuyển tôi thì tốt rồi.” Một đội viên cảm thán.
Đội viên bên cạnh nhìn anh ta, lắc đầu: “Đừng nghĩ, xưởng sữa nhận người quan trọng nhất chính là sạch sẽ, anh nhìn xem anh, ghèn trong khóe mắt cũng chưa lau, hôm nay lại không rửa mặt đúng không?”
“Tôi thích sạch sẽ!” Đội viên trước đó vội vàng lấy ngón tay xoa xoa khóe mắt: “Đây chỉ là buổi sáng rửa mặt không cẩn thận bỏ sót!”
Đội viên bên cạnh ghét bỏ, chậc chậc hai tiếng, xê dịch sang bên cạnh.
Nhà xưởng kiếm được tiền, loại quà tặng phúc lợi này cũng chuẩn bị vô cùng phong phú, mỗi người có thể lĩnh hai mươi cân gạo cùng với hai mươi cân bột mì, mỗi người còn có hai lít dầu nành, một ống bánh quy, một cân đường, khiến cho các đội viên bên cạnh nhìn hâm mộ đến đôi mắt đỏ lên.
Làm lãnh đạo của xưởng sữa, Trương Thiên còn đặc biệt được phát một túi bánh hạch đào, bị Trương Thiên trực tiếp ném cho em trai, cô đã ăn chán rồi.
Toàn bộ đồ của cô do hai em trai xử lý, em trai thứ ba phụ trách khiên gạo và bột mì, em trai út thì phụ trách mấy thứ đồ còn lại, cô trực tiếp đi tay không.
Có em trai mà không sai ảo thì quả thực là sự lãng phí rất lớn!
Về đến nhà, vừa lúc đuổi kịp giờ ăn cơm trưa.
DTV
Giữa trưa hầm thịt vịt khô, bên trong bỏ thêm đậu tương khô, Trương Thiên rưng rưng ăn hai chén lớn.
Ăn cơm xong, người một nhà ngồi trên giường đất nghe radio, Trương Thiên thì lấy ra báo chí của hôm nay xem.
Ở thời đại này, muốn hiểu biết tình huống của cả nước thì phương pháp tốt nhất vẫn là xem báo chí.
Trương Thiên cố ý bảo bộ tuyên truyền mới thành lập mỗi ngày vào trong huyện đặt hàng báo chí mới nhất, các ngành các nghề đều có, cứ đặt trong phòng đọc ở lầu một của xưởng sữa, công nhân trong xưởng sữa muốn nhìn thì tùy thời đều có thể lấy.
Mấy tờ trên tay cô chính là do thuận tiện lấy lúc đi lĩnh phúc lợi vừa rồi.
Ông nội Trương Đại Ngưu cũng cầm một phần báo chí xem, chẳng qua mắt của ông kém cần lấy kính lúp mới có thể nhìn rõ.
Mẹ già Chung Quyên vừa đóng đế giày, thỉnh thoảng vừa liếc mắt nhìn Trương Thiên một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-377.html.]
Loại tình huống này từ ngày Trương Thiên trở về thì vẫn luôn lặp lại, cô đã thói quen.
Có thể là người làm mẹ bởi vì con cái gặp nạn cho nên lo lắng đi.
Mẹ già vừa đóng đế giày, vừa nói chuyện phiếm với bà nội ông nội, chỉ trò chuyện lần này mẹ chồng nhà nào trong thôn đánh chửi con dâu, quả phụ nhà ai lén lút chui vào rừng cây với đàn ông.
Mỗi lần nghe loại tin tức này, Trương Thiên đều không nhịn được trợn trắng mắt.
Mẹ cô cũng không có một chút kiêng dè mình, loại đề tài có màu sắc này cũng nói rất sống động, dường như bà ấy ở hiện trường vậy.
Còn nữa, cái thời tiết này chui vào rừng cây là không sợ c.h.ế.t cóng hay sao?
Cô đang điên cuồng châm chọc trong lòng thì ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa.
“Cốc cốc cốc!”
“Đại đội trưởng có nhà không? Cháu là Triệu Tùng.”
Người trong phòng khựng lại, Triệu Khoan nhỏ nhất xuống giường đất, đi mở cửa ra.
Triệu Tùng xách theo một cái bao tải bước vào, nhìn vào trong phòng, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Trương Thiên.
Trương Thiên cũng không chú ý, bên cạnh cô trống không, ngồi ở bên cạnh cô rất bình thường.
Mẹ Chung đóng đế giày ở bên cạnh thì khác, bà ấy lập tức dừng động tác tay, lặng lẽ nhìn về phía Trương Thiên.
“Lần này anh mang theo cái gì?”
Trương Thiên buông báo chí nhìn về phía bao tải do Triệu Tùng mang đến, đáy mắt xẹt qua một tia tò mò.
Bởi vì Triệu Khoan, Triệu Tùng mỗi năm tết nhất lễ lạc đều sẽ tặng lễ cho nhà mình, tặng nhiều năm như thế, mọi người đều đã thói quen, thậm chí coi Triệu Tùng như một họ hàng, mùng một tết còn có thể đến thăm.