Khoai lang đỏ nướng phô mai mới ra lò rất nóng, Trương Thiên quyết định ăn pizza trước.
Răng của bà nội và ông nội không tốt như trước kia, hai người chỉ cầm một miếng chậm rãi gặm.
Những người khác mỗi người cầm một miếng cắn xuống.
Pizza có vị phong phú, bên ngoài xốp giòn, bên trong mềm mại thơm ngọt, phối hợp với nước sốt chế biến đặc biệt, mùi hương phô mai sữa thơm ngọt nồng đậm hòa quyện với rau củ và thịt muối dinh dưỡng phong phú, mỗi một lần cắn vào đều có cảm giác khác nhau.
Trương Thiên vui vẻ ăn một miếng, lại cầm thêm một miếng ăn.
Chờ ăn xong một cái pizza khoảng mười hai tấc, khoai lang đỏ nướng ở bên cạnh cũng hạ nhiệt.
Trương Thiên sử dụng đĩa nướng được lấy ra từ siêu thị, mỗi người một muỗng, vừa vặn đủ.
Suy xét đến bà nội thích ăn loại thức ăn mềm mại không dính răng này, Trương Thiên cố ý vớt thêm một muỗng vào trong chén của bà, mình chỉ cần nửa muỗng.
Pizza thì mặn, khoai lang đỏ nướng phô mai thì lại ngọt.
Khoai lang đỏ nướng thơm ngọt ngon miệng thì ai có thể ngăn cản sự hấp dẫn của nó chứ?
Mềm mại kéo sợi, tràn đầy mùi sữa, ăn một muỗng là hoàn toàn thỏa mãn.
Trương Thiên sờ sờ thịt thịt trên eo, chột dạ mà ăn nửa chén.
Lúc này hộp cơm mà Trương Thiên mang về tới bị Trương Hồng Binh thấy, tay mắt lanh lẹ cầm lấy.
“Đây là gì?”
Trương Thiên không kịp ngăn cản thì đã thấy em trai thứ tư mở nắp ra.
“Thịt kho tàu?!”
Trương Hồng Binh thèm tới nỗi nước mắt sắp rơi xuống.
Hộp cơm nhôm không lớn đựng thịt kho tàu màu đỏ rực, mùi thơm mê người.
Triệu Tùng quá thành thật, một miếng thịt to bằng nắm tay trẻ con nắm, nhét đầy hộp, đoán chừng có thể hơn một cân.
“Đây không phải hộp cơm của con đúng không?” Mẹ Chung dẫn đầu phát hiện không đúng, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-385.html.]
Trương Thiên im lặng một hồi, nghĩ tới một lời nói dối cần phải dùng vô số nói dối để che đậy, cho nên đơn giản nói thẳng ra chân tướng.
“Là Triệu Tùng tặng.”
Căn phòng thoáng chốc yên tĩnh như chết.
DTV
“Triệu Tùng!?” Trương Hồng Binh cao giọng kêu lên.
Mẹ Chung càng hưng phấn hơn, vội vàng đuổi theo hỏi.
“Có phải thằng bé có ý với con, muốn theo đuổi con không?!”
Trương Thiên kéo kéo khóe miệng, cứng đờ gật đầu.
Trong phòng lập tức bùng nổ tiếng hoan hô cuồng nhiệt.
Tháng ba, bò sữa bắt đầu sinh sản.
Để đảm bảo an toàn, Trương Thiên đặc biệt gọi nhân viên y tế Dương, làm ơn anh ấy chăm sóc cho bò mẹ trong căn cứ cung cấp sữa, mỗi một con bò đều có thể sáng tạo giá trị vô hạn trong tương lai.
Lần này có hơn mười con bò mang thai, ngoài ra còn có vô số dê sữa, nhiệm vụ của nhân viên y tế Dương nặng nề, nhưng không có một câu phàn nàn.
Trương Thiên cảm thấy băn khoăn cho nên chủ động đề nghị tăng lương.
Tuy rằng nhân viên y tế Dương cho rằng đây là việc mà bác sĩ như mình nên làm trong đại đội, Trương Thiên vẫn kiên trì tăng thêm phí chăm sóc và tiền thuốc men cho anh ấy.
Chính Trương Thiên cũng không yên lòng, cho dù có hai người ông cụ Dư Nguyên Trung và Đường Quyên trông coi, nhưng cô vẫn mang theo radio chạy đến căn cứ cung cấp sữa.
Ánh trăng chiếu lên cành lá, lộ ra tầng tầng bóng ma loang lổ, dịu dàng vuốt ve tất cả mặt đất.
Mà lúc này căn cứ cung cấp sữa lại không có ai có thể thưởng thức cảnh đẹp như vậy.
Có một con bò sữa khó sinh!
Trương Thiên vẫn là lần đầu tiên gặp được tình huống bò sữa khó sinh, từ khi mua bò sữa, dê sữa thì sinh sản vẫn luôn rất thuận lợi.
Vốn tưởng rằng lần này cũng vậy, nào biết đâu bắt đầu từ tối nay thì con bò sữa kia đã nằm sắp bốn tiếng đồng hồ, vẫn luôn không sinh được.
Cũng may nhân viên y tế Dương ngủ ở phòng bên cạnh, sau khi bị Trương Thiên đánh thức thì vội vàng khoát thêm một cái áo khoác, lấy hòm thuốc đi theo Trương Thiên.
“Là con này, nếu không sinh được thì tôi lo lắng bò con sẽ chết.” Trương Thiên thật cẩn thận sờ sờ đầu của bò sữa trấn an nó.