Trương Thiên nhìn bóng dáng của các hương dân phía sau càng ngày càng nhỏ, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Người ở thời này muốn kiếm một ít tiền thật sự quá khó khăn.
Rất nhanh đã tới hai giờ rưỡi chiều, đoàn người tới mục đích.
Lượng đơn đặt hàng này đến từ bộ giáo dục của huyện Nhiêu, xe tự nhiên ngừng ở sân sau của tòa nhà chính phủ.
Ba Thang ở dưới đón hàng, Thang Hoa ở trên xe đưa xuống.
Không được bao lâu, một trăm thùng bột dinh dưỡng đã được bỏ vào kho hàng của tòa nhà.
DTV
Lần vận chuyển bột dinh dưỡng này tổng cộng có hai loại, một loại là gói bốn trăm gram, một túi bốn đồng, một loại là gói tám trăm gram, một túi tám đồng.
Mỗi loại đều là năm mươi thùng, chờ người của bên này kiểm hàng xong, xác định không có vấn đề thì số tiền còn lại sẽ thông qua con đường ngân hàng gửi cho huyện Thuần.
Dỡ hàng xong, đoàn người đi vào nhà trọ, thuê hai phòng, Trương Thiên và Thang Hoa một phòng, ba Thang một phòng.
Bọn họ không thể đi xe trống trở về, trước khi tới thì đội vận chuyển đã liên lạc với xưởng sản xuất giày của bên này xong, ngày mai chờ hai cha con ba Thang trở về thì sẽ vận chuyển một xe giày về.
Cho nên, hai cha con sẽ chỉ dừng lại ở đây một đêm, còn Trương Thiên chuẩn bị ở thêm hai ngày mới trở về.
Ba Thang đi ra ngoài tìm đầu rắn quen thuộc tiêu thụ bột khoai lang đỏ và đồ mà mình mang tới đây, còn Trương Thiên thì mang theo Thang Hoa đi dạo khắp nơi trong thành.
Cô cố ý mang theo sữa tươi mà mình cất vào không gian trước khi ra ngoài, vừa nhìn thấy hợp tác xã cung tiêu thì đã lôi kéo Thang Hoa đi vào.
Hợp tác xã cung tiêu mặc kệ là ở thành thị nào thì cũng là nơi đông đúc nhất.
Cửa hàng vây đầy người, ánh mắt của Trương Thiên đảo qua, đồ vật không khác gì hợp tác xã cung tiêu ở huyện Thuần, nhưng cũng có chỗ không giống nhau, quầy bán giày ở nơi này đặc biệt lớn, bên trong bày các loại giày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-391.html.]
Trương Thiên có hứng thú, nắm lấy Thang Hoa đi qua xem.
Có lẽ là do hai người Trương Thiên và Thang Hoa chỉ xem không mua cho nên người bán hàng ở quầy giày rất mất kiên nhẫn.
“Cuối cùng hai người có mua không? Không có tiền thì đi ra ngoài, đừng cản đường những người khác mua đồ vật!”
Thái độ vô cùng kiêu ngạo, cằm nâng cao, trợn mắt với hai người quả thực muốn trợn đến bầu trời.
Nói thật, đây là lần đầu tiên Trương Thiên gặp được loại tình huống này, tuy rằng người bán hàng ở huyện Thuần cũng rất kiêu ngạo mình có thể đi làm ở hợp tác xã cung tiêu, nhưng cũng không kiêu ngạo giống như người bán hàng này.
Thang Hoa không vui: “Sao cô lại nói chuyện như vậy chứ? Chúng tôi chỉ là xem những hàng này trước, cũng chưa nói là không mua!”
Người bán hàng quầy giày cười nhạo một tiếng, hai con mắt tam giác khắc nghiệt mà nhìn Thang Hoa từ trên xuống dưới, khi nhìn thấy đồng hồ trên tay Trương Thiên, thì lúc này mới thu lại ánh mắt khinh bỉ của mình.
Nhưng cô ta vẫn mạnh miệng nói một câu.
“Vậy cũng không thể luôn đứng ở đây.”
Trương Thiên cười nhẹ: “Chân ở trên người của chúng tôi, đi đâu đứng bao lâu tất nhiên là do chúng tôi quyết định, ở đây là hợp tác xã cung tiêu, cũng là đất của Hoa Quốc, thuộc về mỗi người chúng ta, chúng tôi đứng thế nào mà không được?”
“Chẳng lẽ cô còn có thể mua mảnh đất này hay sao!?”
“Nếu cô có thể mua mảnh đất này thì tôi lập tức rời khỏi đây!”
Người bán hàng trong quầy giày nghẹn một hơi, há miệng thở dốc, có lẽ là từ nghèo, không nói lời phản bác được chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, lập tức quay người rời khỏi quầy.
“Sao cô ta bỏ đi rồi? Tôi còn chưa mua giày đây!” Bác gái xem giày bên cạnh lớn tiếng hét lên.
Người bán hàng bên quầy bán vải dệt bên cạnh vội vàng trấn an bà ta.
“Bác gái đừng nóng vội, sắp có người tới thay ca rồi, bác cứ chờ thêm hai phút nữa.”