“Đúng vậy, dùi cui điện mà cảnh sát chúng ta sử dụng chính là do đồng chí Trương Thiên dẫn mối.”
Bấy giờ nữ cảnh sát kia mới cảm thấy yên tâm, cô ấy lại tiếp tục hỏi:
“Tại sao cô ra ngoài lại mang theo súng? Chúng tôi đã có quy định rõ ràng, không phải s.ú.n.g săn thì phải nộp lại cho cảnh sát.”
Trương Thiên gãi đầu, nhíu mày nói:
“Lúc tôi mua khẩu s.ú.n.g này thì chưa có quy định đó. Về sau lãnh đạo bên trên xuống nông thôn để thu s.ú.n.g thì tôi lại không có mặt ở nhà, đến lúc tôi biết được tin này thì thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi.”
“Bình thường tôi cũng không đụng đến nó, chỉ để ở nhà, nếu không phải lần này đi công tác, sợ sẽ gặp phải trộm cướp, tôi chắc chắn sẽ không mang nó theo.”
Nữ cảnh sát bèn nghiêm túc nói:
DTV
“Lần này tôi sẽ cho qua, nhưng vì để giữ an toàn cho xã hội, chúng tôi sẽ tịch thu khẩu s.ú.n.g này.”
Dù sao cũng là vì muốn giúp người khác nên mới nổ súng.
Trương Thiên sờ sờ mũi, nhìn chiếc dùi cui điện trên bàn, không nhịn được mà lên tiếng hỏi:
“Vậy dùng dùi cui điện có vi phạm pháp luật không ạ? Tôi là phụ nữ, ra ngoài cũng cần phải có vũ khí để tự vệ!”
May là hiện giờ chưa có lệnh cấm rõ ràng về dùi cui điện.
Nữ cảnh sát đẩy dùi cui điện về phía Trương Thiên:
“Hiện tại không có quy định cấm người dân dùng dùi cui điện, nhưng cô phải chú ý, không được lạm dụng, chỉ khi nào bản thân gặp nguy hiểm mới được sử dụng.”
Trương Thiên cười toe toét nói:
“Tôi chắc chắn sẽ không lạm dụng, các cô cứ yên tâm!”
Rất nhanh, cuộc thẩm vấn của Trương Thiên đã kết thúc.
Hai mẹ con nhà họ Liêu là nạn nhân, đương nhiên sẽ không bị cảnh sát gây khó dễ.
Trương Thiên bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-422.html.]
Liêu Chi đang ngồi với mẹ mình, bên cạnh còn có vài người đàn ông cao to, nhìn gương mặt thì chắc là người bên nhà mẹ đẻ của góa phụ Liêu.
Mẹ con nhà họ Liêu thấy Trương Thiên đi ra, cả hai lập tức đứng phắt dậy.
“Đồng chí Trương Thiên, cô không sao chứ?”
Trương Thiên lập tức mỉm cười nói:
“Tôi không sao, chỉ bị hỏi vài câu rồi ghi biên bản thôi. Người có chuyện chính là Nhị Hổ và Thuận Tử.”
Nhị Hổ bị cô b.ắ.n trúng ngực, Thuận Tử thì bị dùi cui điện đánh ngất, cả hai vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, Nhị Hổ còn đang được cấp cứu ở trong phòng phẫu thuật.
Trương Thiên hoàn toàn là phòng vệ chính đáng, thêm vào đó Nhị Hổ và Thuận Tử lòng mang ý xấu chủ động tấn công cô, thế nên Trương Thiên không cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Vả lại, ngoại trừ lúc nổ s.ú.n.g có phần căng thẳng ra, sau đó cô cũng không hề có cảm giác khó chịu nào.
Trương Thiên nghĩ thầm, cũng may mình là người tốt, nếu không với cái tính không biết sợ là gì này, chắc chắn sẽ đi làm phản diện.
Ai ngờ vào lúc này, góa phụ Liêu lại đột nhiên quỳ xuống, khiến Trương Thiên hoảng hốt lùi về phía sau.
“Dì làm gì vậy? Dì mau đứng lên đi ạ!”
Cô vươn tay đỡ lấy góa phụ Liêu, nhưng lại bị bà ấy nắm chặt lấy tay.
“Thật sự vô cùng cảm ơn cô, đồng chí Trương Thiên, nếu không nhờ có cô, hôm nay hai mẹ con tôi khó lòng thoát nạn.”
Góa phụ Liêu lại khóc.
Trương Thiên thở dài một tiếng, lập tức nâng bà ấy dậy:
“Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi, sau này hai mẹ con dì cũng phải chú ý bảo vệ bản thân. Có một vài người khẩu phật tâm xà, ví dụ như hai người Nhị Hổ và Thuận Tử kia, nếu như không phải tôi nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, tôi cũng hoàn toàn không ngờ bọn họ chính là người xấu.”
Thế giới này vô lý như vậy đấy, đôi khi không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài của họ.
Kẻ ác chỉ cần một suy nghĩ là có thể không chút do dự làm điều xấu, nhưng người tốt muốn bảo vệ bản thân thì lại phải tìm đủ mọi cách.
Hơn nữa, để ngụy trang, kẻ ác thường đeo một lớp mặt nạ giả tạo, khiến người khác không thể phân biệt được trắng đen, tốt xấu.