“Lý do thứ nhất là mọi người muốn gọi điện cũng sẽ dễ dàng hơn, không phải đội mưa đội gió chạy tới công xã để xếp hàng; Lý do thứ hai, hiện tại xưởng sữa của đại đội chúng ta đang khai phá hạng mục sữa bột, việc kinh doanh cũng khá thuận lợi, vì vậy để người ở nơi khác có thể liên hệ với chúng ta bất cứ lúc nào, đại đội chúng ta cần phải lắp đặt điện thoại.”
“Mọi người có ý kiến gì không?”
Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều vô cùng phấn khởi, không một ai lên tiếng phản đối.
Đùa hả! Chính là điện thoại đấy!
Ngoại trừ công xã ra, ở gần đây không có đại đội nào có điện thoại cả!
Nếu đại đội của họ có thể lắp đặt điện thoại, vậy chẳng phải sẽ trở thành đại đội đầu tiên trong huyện có điện thoại sao?!
Điều này mà trở thành sự thật, đại đội Hồng Quang sẽ vô cùng vẻ vang!
Sau khi mọi người thảo luận sôi nổi, cuối cùng việc lắp đặt điện thoại đã được thông qua.
Trương Đại Ngưu đã giao cho Trương Mạch Đa xử lý việc này, ông cũng đã lớn tuổi rồi, cần phải chọn ra người kế nhiệm chức vị đại đội trưởng càng sớm càng tốt.
Trương Mạch Đa rất phù hợp, hiện tại mới 40 tuổi, kinh nghiệm dồi dào, suy nghĩ cũng chín chắn hơn trước đây rất nhiều, luôn nhìn nhận sự việc một cách toàn diện.
Và điều quan trọng nhất là, Trương Mạch Đa đối xử rất tốt với cháu gái của ông, sau này dù có lên làm đại đội trưởng cũng sẽ không đối xử tệ với cháu gái.
Những người khác cũng nhìn ra ý đồ của Trương Đại Ngưu, thái độ đối với Trương Mạch Đa cũng thay đổi rất nhiều.
Dù sao người này có thể sẽ là đại đội trưởng tương lai, nhân lúc người ta vẫn chưa đảm nhận chức vụ, bồi dưỡng tình cảm một phen cũng không phải là một ý kiến tồi.
Trương Đại Ngưu không quan tâm đến mấy chuyện này, ông cũng là người từng trải, không có ai hiểu rõ hơn ông, đây cũng coi như là một bài kiểm tra đối với Trương Mạch Đa.
Tuy nhiên, nếu đã chuẩn bị lắp đặt điện thoại, vậy thì tiện lắp chung cả điện báo luôn.
Dù hiện tại mọi người đều có tiền, nhưng không phải ai cũng sẵn sàng chịu bỏ tiền ra để gọi điện thoại.
So với gọi điện thoại mỗi phút mất một đồng, gửi điện báo mỗi chữ chỉ mất vài hào, tiết kiệm hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-425.html.]
Việc lắp đặt điện thoại không cần Trương Thiên phải bận tâm, sau khi trở về nhà, việc đầu tiên cô làm chính là đi ngủ, khi tỉnh dậy thì trời đã về khuya.
Trương Thiên duỗi người một cái, xương cốt trong cơ thể phát ra tiếng kêu ‘răng rắc’, nghe khá rợn người trong đêm đen tĩnh mịch.
Trước khi ngủ, cô đã ăn một bát mì lót dạ, nên giờ cũng không cảm thấy đói.
Sau khi tỉnh táo lại, Trương Thiên đột nhiên nhớ ra một chuyện - lúc trước cô đã cất đồ của Nhị Hổ vào trong không gian, từ đó đến giờ vẫn chưa mở ra xem.
Nếu không phải ban ngày đọc báo, có lẽ cô cũng sẽ không nhớ ra chuyện này.
Chẳng qua nếu đã nhớ ra, vậy thì tội gì mà không kiểm tra luôn?
Trương Thiên bước vào bên trong không gian, mở mấy chiếc thùng và khăn tay ra.
DTV
Một luồng ánh sáng vàng chói lóa suýt chút nữa đã chọc mù mắt cô.
Chiếc thùng nhỏ bên dưới ổ chó chứa đầy vàng ở bên trong, cô đếm được tổng cộng 80 thỏi vàng nhỏ, 30 thỏi vàng lớn, cùng với rất nhiều vòng tay, dây chuyền và nhẫn vàng đính ngọc.
Nếu tính theo tỷ giá trước khi cô xuyên không, riêng số thỏi vàng này thôi đã có giá trị gần năm triệu, chưa kể đến số trang sức vàng còn lại.
Đúng là một khoản tiền khổng lồ!
Khó trách Nhị Hổ lại kiểm tra cẩn thận như vậy.
Đáng tiếc, giờ tất cả chúng đã là của cô rồi!
Trương Thiên vui sướng nghĩ thầm.
…
Bây giờ, chỉ có hai việc quan trọng nhất, một là sản xuất sữa bột, hai là lắp đặt điện thoại.
Sản xuất sữa bột cần tiếp tục mua túi để đóng gói, còn điện thoại thì chắc phải một khoảng thời gian nữa nữa mới xong.
Trương Thiên đã chỉ định một người thuộc bộ phận mua hàng đi cùng mình, hai người lái xe, lại lần nữa đi đến thành phố Song Điền.