Nữ công nhân trẻ tuổi nghe vậy, cũng vội vàng nói:
“Vậy lúc nào chị đi nhớ gọi em với nhé, hai chúng ta cùng đi!”
“Được!”
Đến khi tan làm, hai người cùng nhau đi đến phòng dự trữ vật tư.
Công nhân phụ trách phát vật tư mặt không chút biểu cảm nói với hai người:
“Đến xin cũi bảo vệ bé yêu à? Hết hàng rồi, hai cô chờ đợt hàng sau đi!”
Hai người: “…”
Thật là bất cẩn!
Họ lại quên mất rằng người khác cũng sẽ đọc báo!
…
Cũi bảo vệ bé yêu đã nhanh chóng thổi quét toàn bộ thành phố Song Điền, còn có xu thế lan rộng ra những thành phố lân cận.
Đơn đặt hàng cũi bảo vệ bé yêu của xưởng nhựa Song Điền đã kín lịch trong vòng nửa năm, xưởng trưởng vui mừng đến nỗi ngay cả khi ngủ cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, khiến vợ vô cùng sợ hãi, đuổi anh ấy ra phòng khách ngủ trên ghế sofa.
Kiếm được tiền, xưởng nhựa không chỉ trả đủ tiền lương mỗi tháng cho công nhân, mà còn phát thêm tiền làm thêm giờ và tiền thưởng doanh số.
Trương Thiên nhìn thư tín do Tưởng Hồi gửi đến, sau khi đọc xong bức thư toàn chữ là chữ này, cô lại rút ra một trăm tệ được cất ở bên trong.
Đây là số tiền cảm ơn mà xưởng nhựa gửi cho Trương Thiên vì cô đã đề xuất ý tưởng cho bọn họ.
Trương Thiên vui vẻ nhận lấy, cô xứng đáng được nhận số tiền này.
“Cũi bảo vệ bé yêu tới rồi! Mọi người mau đến nhận đi!”
Cách đó không xa, một công nhân tinh mắt phát hiện cũi bảo vệ bé yêu mới được mua về bởi bộ phận mua hàng, lập tức gân cổ hét lớn một tiếng.
Ngay giây sau, một đám người lập tức lao đến bộ phận mua hàng, tranh nhau nhận cũi bảo vệ bé yêu.
Hơn nữa bây giờ lại là giờ tan tầm, tiếng hét đó như có một sức mạnh khổng lồ, khiến Trương Thiên bị kẹt ở giữa đám đông, suýt chút nữa đã không thể chen ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-428.html.]
Về đến nhà, vừa kịp giờ ăn cơm.
Hôm nay có món cá kho tàu, trước khi bắc ra khỏi bếp còn rắc thêm ớt thái sợi, thơm ngon, cay cay, khiến Trương Thiên ăn liền hai bát cơm lớn.
“Chuyện lắp đặt điện thoại đã xử lý xong rồi.”
Trương Đại Ngưu dùng tăm xỉa răng, chậm rãi nói:
“Bí thư Phạm cũng giúp đỡ một chút, sang tuần sau là chúng ta có thể bắt đầu gọi điện.”
Ông thỏa mãn nằm ở trên ghế tựa, bên cạnh là tách trà đang bốc khói.
Trương Thiên giúp bà và mẹ dọn dẹp bàn ăn, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên:
“Không ngờ lại nhanh đến vậy. Vậy đại đội chúng ta định cử ai tới bưu điện để học tập thế ạ?”
Lắp đặt điện thoại không phải là một việc dễ dàng, không có quan hệ thì không làm được, lúc đầu cô còn nghĩ phải mất hơn nửa năm mới xong.
Rốt cuộc bí thư Phạm có lai lịch như thế nào? Thế nhưng có thể giải quyết vấn đề lắp đặt điện thoại một cách nhanh chóng như vậy?
Trương Vệ Quốc bèn nói với vẻ lười biếng:
“Tất nhiên là chọn mấy người từng đi học, đại đội chúng ta có mấy người vừa mới tốt nghiệp cấp ba, hai đứa em trai của con cũng mới tốt nghiệp xong, vừa lúc có thể đến bưu điện để học cách nhận điện thoại và phát điện báo.”
“Vậy thì tốt quá.”
Trương Thiên dọn dẹp bàn xong, tự rót cho mình một tách trà rồi ngồi xuống.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ còn hai năm nữa kỳ thi đại học sẽ được mở lại, cô cũng nên vùi đầu ôn tập, chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ thi sắp tới.
Trương Thiên nhớ trong những cuốn tiểu thuyết niên đại, chỉ cần đề cập đến kỳ thi đại học ở thời đại này, kiểu gì thì kiểu tác giả cũng sẽ nhắc đến một cuốn sách ‘thần’, hình như là sách tự học Toán - Lý – Hóa thì phải?
Hay ngày mai lên thành phố xem thử thế nào nhỉ?
DTV
…
“Đồng chí, cửa hàng có cuốn sách tự học Toán - Lý - Hóa không ạ?”
Trương Thiên hỏi nhân viên bán hàng.
Trên thành phố chỉ có một nhà sách lớn tên là Tân Hoa, cô xuất phát từ sáng sớm, đã đi hỏi thăm tất cả các hiệu sách nhỏ, tìm từng ngóc ngách một, nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy sách tự học Toán – Lý – Hóa ở đâu.