Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 45

Cô đứng dậy, vươn vai một cái:

“Tối nay ăn gì vậy mẹ?”

Trở về nhà, lại ngủ một lúc, bây giờ đã cảm thấy hơi đói rồi.

"Con ăn tạm hai cái bánh quy lót dạ đi, buổi tối sẽ ăn mì, nhưng mà phải đợi thêm chút nữa."

Chung Quyên lấy hai miếng bánh hạch đào đưa cho con gái.

Lần này Trương Thiên về còn mang theo một giỏ đồ, trong đó có không ít thứ được lấy trực tiếp từ trong siêu thị.

Cô lấy một cân bánh hạch đào, hai nắm mì sợi, một cân thịt lợn, nửa con gà, một túi muối, còn có sáu quả táo và một quả dưa hấu.

Trương Thiên im lặng nhìn bánh hạch đào hai giây, sau đó bất đắc dĩ cầm lấy.

Thời tiết vô cùng nóng nực, cô cầm lấy một chiếc quạt hương bồ và một chiếc ghế đẩu nhỏ nhàn nhã ngồi dưới mái hiên, đồng thời không quên đuổi muỗi và những con côn trùng đen nhỏ ở xung quanh đi.

Thật sự thì Trương Thiên rất muốn ăn dưa hấu, mùa hè chính là mùa thích hợp nhất để ăn dưa hấu, nhưng tiếc là lúc này ở đây vẫn còn khá nghèo nàn nên chỉ có thể nói dối là mua ở hợp tác xã cung tiêu rồi lấy một quả ở trong siêu thị ra mang về.

Tháng 9 sắp kết thúc nhưng ánh nắng vẫn khá gay gắt, cả thế giới như biến thành một chiếc lồng hấp, nóng đến mức khiến Trương Thiên cảm thấy vô cùng uể oải, không hề muốn cử động một chút nào.



Tiếc là tiếp theo cô vẫn phải làm việc.

"Tiểu Thiên à, trong nhà hết củi rồi, con cầm cào tre lên núi kiếm cành thông với lá cây khô mang về đốt đi."

Mẹ Chung lấy một chiếc giỏ từ trong nhà đi ra, sau đó đặt cào tre vào tay Trương Thiên.

"Con lấy nhiều chút nhé, không thì hai ngày tới vẫn phải lên núi một chuyến."

Trương Thiên không muốn cử động.

"Em trai đâu rồi mẹ? Kêu nó đi đi."

Em trai là để sai bảo, bây giờ không sai thì sau này sẽ không thể sai được nữa.

"Em trai con mất tích từ lâu rồi, mẹ mà tìm được nó thì còn đi nhờ con nữa hả?"

Chung Quyên bỏ đồ đạc xuống, đội mũ lên đi ra ngoài ruộng giúp đỡ.

Trương Thiên không còn cách nào khác chỉ có thể thở dài, tay xách nách mang đi lên trên núi.

Từ nhà cô muốn đi lên núi sẽ mất khoảng sáu phút, dọc đường sẽ đi qua cánh đồng của đại đội, có cánh đồng lúa mì đã được thu hoạch xong, bây giờ chỉ còn lại vài người vẫn đang thu hoạch lượt cuối.



Năm nay đại đội trồng cây chủ yếu là lúa mì, đậu nành và ngô, trong đó lúa mì và đậu nành đã được thu hoạch từ lâu, giữa ruộng chỉ còn lại ngô thu hoạch vào tháng 10.

Trương Thiên đi qua, trên khuôn mặt đen sạm của những người còn đang thu hoạch lượt cuối trên ruộng đều đổ đầy mồ hôi, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.

“Năm nay sản lượng lương thực nhiều hơn năm ngoái gấp 3 lần, có thể trải qua một năm sung túc rồi”.

"Đúng vậy, may là chúng ta nghe lời đại đội trưởng, sử dụng nhiều phân bón hóa học, xem ra ngày mai phải sử dụng tiếp, nhưng thứ đó đắt quá, tiêu tốn cả đống tiền, tôi đau lòng chết đi được."

"Ha ha ha, lúc đầu cậu còn lén phàn nàn với tôi nói rằng đại đội trưởng lắm chuyện, cứ phải tốn tiền mua phân bón vừa đắt tiền vừa vô dụng, bây giờ thì cậu đã biết được lợi ích của phân bón chưa?"

"Thôi đi!"

Trương Thiên đi qua, khóe miệng hơi cong lên.

Nơi này là phía bắc, mặc dù khu vực cô đang sinh sống chủ yếu là đồng bằng, nhưng cũng có núi đồi.

Phía Tây đại đội giáp với núi đồ, thường ngày lúc nông nhàn, mọi người đều sẽ lên núi, có thể chặt cành cây nhưng không thể chặt cây trên diện rộng.

Đồ trong núi cũng có thể sử dụng, chỉ cần không phải lấy nhiều rồi mang về bán lấy tiền, người trong thôn cơ bản sẽ không nói gì.

Núi đồi chính là kho báu, từ khi vào núi Trương Thiên đã nhìn thấy rất nhiều thứ, cô hái hai quả mâm xôi dại bên này, hai quả táo đỏ dại bên kia, cô còn nhìn thấy mấy quả mận tím, quả chín mọc đầy cành, tiếc là vị vừa chua lại vừa chát.
Bình Luận (0)
Comment