Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 461





Cô cầm bản vẽ phác thảo của mình đi tìm ông nội Trương Đại Ngưu, tính nói chuyện này với ông.

“Tốn công tốn sức như vậy làm chi? Dù sau này có đột ngột xảy ra động đất như lời cháu nói thật, chỉ cần mọi người chạy ra ngoài sân là được rồi mà, không phải sao?” Trương Đại Ngưu không hiểu hỏi.

Trương Thiên lắc đầu:

“Như vậy không đủ an toàn, lỡ đâu trong lúc gia đình họ ngủ ngoài sân, tới nửa đêm động đất lại đánh sập cả căn nhà, chôn vùi toàn bộ gia định ở bên dưới thì biết trách ai đây?”

Chính vì lo lắng tới chuyện đó nên cô mới muốn làm nơi tị nạn.

Tuy không hiểu ý tưởng của cháu gái lắm, nhưng niềm tin suốt mấy năm qua đã khiến ông quyết định làm theo những gì cô bảo. Có điều, ông không nói thẳng với mọi người đó là nơi chuyên dùng để tị nạn, mà chỉ thông báo sẽ trưng dụng làm sân phơi lương thực.

Vừa nghe là để phơi lương thực, mọi người chẳng những không có ý kiến, trái lại còn muốn làm nhiều thêm mấy gian nữa. Nếu không phải lo xi măng không đủ, có khi làm tận bảy, tám nơi họ cũng không thấy nhiều.

Nơi tị nạn đã có, kế tiếp là diễn tập ứng phó động đất.

Lần này cô không nói thẳng muốn mở rộng khắp toàn thôn, mà bắt đầu từ xưởng sữa.



“Thời tiết năm nay thực sự quá nóng!”

“Đúng vậy, cảm giác như nhiệt độ còn cao hơn năm ngoái tận mấy độ!”

“Nếu cứ tiếp tục nóng như vậy, tôi sẽ phải đi mua quạt điện mất. Chứ không nóng như vậy, buổi tối không có quạt sẽ dễ bị sốc nhiệt lắm!”

“Tôi thì chỉ mong có một trận mưa để hạ nhiệt độ xuống.”

Một vài nông dân ngồi dưới bóng cây bên bờ ruộng, vừa uống nước vừa trò chuyện.

“Reng reng reng reng!!!!”

Mấy người giật mình, một người nhìn về phía xưởng sữa ở cửa thôn, thở dài nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-461.html.]

“Lại nữa rồi, tháng này đã là lần thứ hai rồi đó!”

Những người khác cũng không nhịn được mà cảm thán.

“Bên phía xưởng sữa làm mấy trò diễn tập động đất này, không biết có mang lại ích lợi gì không?”

“Vợ tôi nói, mục đích của các lần diễn tập là để mọi người có thể đưa ra phán đoán đúng đắn nhất khi động đất đến, biết phải làm gì khi động đất xảy ra.”

“Vấn đề là người ở xưởng sữa học thì thôi đi, vợ tôi về nhà còn bắt tôi học nữa, cô ấy thậm chí còn thay nước trong thùng ba ngày một lần, đã vậy còn mua cả túi cấp cứu, bây giờ trong nhà toàn là những thứ linh tinh thôi!”

DTV

“Sao không ai quản lý xưởng trưởng Trương nhỉ? Đại đội trưởng cũng quá chiều cháu gái rồi!”

Mấy người lẩm bẩm phàn nàn, nhưng không hề ảnh hưởng đến công cuộc diễn tập phòng chống động đất của Trương Thiên.

Đến khi tiếng chuông dừng lại, Trương Thiên nhìn đồng hồ, rồi nhìn về phía công nhân đứng xếp hàng gọn gàng trên bãi đất trống bên cạnh xưởng sữa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tổng cộng mất 2 phút 42 giây, khá tốt rồi.

“Mọi người làm rất tốt!”

Đầu tiên cô lên tiếng khen ngợi, rồi lấy danh sách ra bắt đầu đọc tên.

“Trương Tiểu Mai, Triệu Hồng Mai… những người vừa đọc tên có biểu hiện rất xuất sắc trong lần diễn tập này, thưởng hai gói bánh quy canxi sữa, những người khác cũng làm rất tốt, thưởng một quyển sổ.”

Cô mỉm cười nói xong, để mọi người đến bộ phận tài vụ để nhận thưởng.

Ban đầu, Trương Thiên lập kế hoạch diễn tập động đất, nhưng lại phát hiện mọi người không có chút hứng thú nào, hoàn toàn lơ đãng, lần này dạy cái gì, lần sau diễn tập đã lại quên sạch.

Phát hiện không đạt yêu cầu, cô lập tức thay đổi chiến lược, áp dụng chế độ khen thưởng, ngay lập tức kích thích hứng thú học tập của mọi người, cũng áp dụng những điều đã học vào trong cuộc sống.

Không thể thay đổi tất cả mọi người cùng một lúc, nhưng cô có thể thay đổi những người của xưởng sữa, để người của xưởng sữa về nhà thay đổi gia đình và hàng xóm của mình.

Cách này hiệu quả hơn nhiều.

Bây giờ vừa vào tháng bảy, là thời điểm nóng nhất trong năm, Trương Thiên trở về văn phòng lập tức bật quạt lên.

Bình Luận (0)
Comment