Người nói vô tình, nhưng người nghe thì có tâm.
Sau khi nói xong mấy lời đó, Trương Thiên quên ngay đi được, nhưng Triệu Tùng lại khắc sâu nó vào trong lòng. Những ngày tiếp theo, chỉ cần có cơ hội, anh sẽ mua nhà ở khắp nơi trong nước, thậm chí còn mua nhà ở cả nước ngoài nữa. Như vậy thì sau này Trương Thiên có ra nước ngoài làm việc hay du lịch, cô cũng sẽ có một căn nhà riêng thuộc về mình ở thành phố mà cô tới.
Trương Thiên vẫn chưa biết người yêu đang thầm nghĩ cách để mang đến niềm vui bất ngờ cho cô trong tương lai, vẫn đang rối rắm chuyện ông già không chịu rời khỏi tứ hợp viện.
Đúng như những gì Trương Thiên dự đoán, gia đình ăn vạ ở tứ hợp viện không chịu đi kia chỉ đang lấy cớ vẫn tìm phòng, bám lại dai như đỉa, đến khi Yến Vũ Hoa từ bỏ, họ sẽ nuốt trọn căn nhà.
“Thật là quá đáng!”
Bạch Thiển Thiển tức đến nỗi hốc mắt đỏ bừng, giẫm mạnh đến nỗi suýt tạo mấy cái lỗ trên tấm thảm trong phòng ngủ.
Cô ta nhìn về phía Trương Thiên, tỏ vẻ oán giận:
“Mất công chúng ta nghĩ thương vì nhà bọn họ chưa thể tìm được nhà, còn thư thả thời gian cho nữa, để bọn họ tìm được nhà rồi mới bắt dọn đi. Nhưng hoá ra bọn họ chỉ đang lừa gạt hòng qua mặt chúng ta thôi!”
Trương Thiên chống cằm, hai mắt nhìn thẳng với vẻ đăm chiêu.
DTV
“Cậu có nghĩ được cách nào để bọn họ chủ động dọn đi không?”
Đuổi họ đi là không thể, nếu mấy người Trương Thiên làm thế thật khéo sẽ lại bị đưa ra nói, thậm chí mọi chuyện sẽ bị xé to ra. Mà người ngoài luôn đứng về phe kẻ yếu, một bên là người được điều xuống cơ sở rèn luyện, một người là hàng xóm cũ. Nói không chừng họ lại mất trí khuyên Yến Vũ Hoa nhường phòng cho những người khác.
Nếu không thể tự xuống tay đuổi người đi, vậy thì nghĩ cách khác.
“Tìm mấy tên vô lại chơi bời lêu lổng, tặng phòng miễn phí cho bọn họ ở. Nếu họ có thể tiễn được người đi thì tặng thêm hai trăm khối làm quà nữa.”
Triệu Tùng đưa ra ý kiến.
“Nhưng chúng ta không thể tìm bừa người được.”
Anh đổi chủ đề:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-516.html.]
“Phải tìm được người có thể khống chế được bọn họ, nếu không sẽ dễ bị phản tác dụng.”
Nhưng bọn họ biết rất ít thông tin về thủ đô, gia đình Bạch Thiển Thiển có truyền thống là một gia đình ngay thẳng chính trực nên tất nhiên cô ta sẽ không quen biết mấy loại người kiểu này. Mà nhà Yến Vũ Hoa cũng vậy, đã thế anh ta còn rời đi trong vòng mười năm, phải khôi phục lại những mối quan hệ trước kia. Mà nhà Trương Thiên thì càng khỏi phải nói.
“Có một người, chắc chắn người đó có thể giúp được.”
Triệu Tùng khẽ mỉm cười với người anh yêu, trông anh rất tin tưởng vào người đó.
Trương Thiên ngẩng đầu nhìn với một ánh mắt hoang mang.
“Phương Quảng, việc này phải nhờ cậu rồi.”
Triệu Tùng nhìn Phương Quảng, nói với vẻ thận trọng.
Phương Quảng là đứa trẻ lớn lên từ thủ đô, đã thế còn là đứa trẻ cầm đầu đi sờ soạng hết khắp các ngõ ngách thủ đô. Với cậu ta, việc tìm hai kẻ rảnh rỗi lưu manh quả thực chẳng khác nào g.i.ế.c gà đi dùng d.a.o mổ trâu.
Phương Quảng đang điên cuồng nhét thịt nướng vào miệng, trả lời một cách mơ hồ:
“Yên tâm, cứ giao cho tôi đi, chắc chắn tôi sẽ lo cho cậu thoả đáng!”
“Cậu ăn từ từ thôi, không quen đồ ăn ở trường học à? Hay là ăn chưa đủ.”
Triệu Tùng đặt miếng thịt nướng xong trước mặt Phương Quảng, sau đó lại lấy một xiên nữa nướng trên than lửa.
Mấy ngày nay là lễ Thanh Niên, cuối cùng thì Phương Quảng – người bị nhốt trong trường học nửa học kỳ cũng được ra ngoài hít thở không khí. Vừa mới về nhà một ngày, cậu ta đã được người anh em tốt Triệu Tùng mời qua nhà ăn cơm.
“Đồ ăn ở trường học cũng được, nhưng tôi cảm thấy đồ ăn bên ngoài còn ngon hơn.”
Tay trái Phương Quảng cầm một xiên thịt nướng, tay phải bưng chén rượu gạo, cứ một miếng lại nhấp một ngụm.
Triệu Tùng hiểu vấn đề, anh cười nói: