“Ngon thì ăn nhiều một chút, trong nồi vẫn còn.”
Cả hai người anh một đũa em một đũa ăn uống, cuối cùng chỉ còn dư lại nửa nồi không ăn hết, để lại cho ngày mai ăn.
“Đúng rồi, sao em tư với em năm vẫn chưa trở về?”
Trương Thiên ăn xong nằm trên ghế sô pha, nhìn chiếc TV đặt cách đó không xa, vừa mềm mại hỏi Triệu Tùng.
“Bọn họ ăn liên hoan trong ký túc xá, nói là sẽ về muộn hơn một chút.”
Triệu Tùng bưng trái cây đã rửa sạch cắt xong đi đến, ngồi xuống bên cạnh Trương Thiên.
Trương Thiên tràn đầy dấu chấm hỏi, hiện tại đã có liên hoan ký túc xá rồi? Sớm như thế sao? Xem ra quan hệ giữa hai đứa em trai này và bạn cùng phòng khá tốt.
Cô không tiếp tục hỏi, cùng chồng xem chương trình ti vi, đợi chương trình kết thúc thì trở về phòng rửa mặt đi ngủ.
Ngày hôm sau là chủ nhật, vẫn là ngày nghỉ, Trương Thiên ngủ dậy muộn, mãi đến khi mặt trời lên cao mới rời giường.
Hôm nay, cô phải đi cùng với bạn thân Bạch Thiển Thiển chọn vải, sau đó tìm thợ may làm thành váy cưới, chờ đến tháng sáu năm sau, cô ta sẽ kết hôn với Yến Vũ Hoa.
“Tôi thích màu này, giống như mặt trời mới mọc buổi sáng.”
Bạch Thiển Thiển giơ một miếng vải lên nhìn về phía Trương Thiên.
Trương Thiên:
“… Màu này, có chút không phù hợp để làm váy cưới.”
Cô lấy miếng vải màu vàng nhạt đó bỏ sang bên cạnh, lấy từ đống vải ở phía trước ra một miếng vải màu đỏ, đặt phía trước Bạch Thiển Thiển xem thử, cảm thấy khá ổn.
“Váy cưới vẫn phải dùng màu đỏ thường dùng, miếng vải màu vàng kia, nếu cậu thật sự thích thì có thể làm thành váy hoặc quần áo, cậu cũng có thể mặc hàng ngày.”
Trương Thiên nhìn bạn thân vẫn luôn lưu luyến nhìn chằm chằm miếng vải kia, khuyên.
Bạch Thiển Thiển chu chu miệng, ánh mắt rối rắm, sau đó thở ra một hơi, cười gật đầu:
“Được thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-533.html.]
“Kết hôn là một sự kiện quan trọng trong cuộc đời, chọn váy cưới tuyệt đối không thể qua loa, chúng ta phải từ từ thôi.”
Trương Thiên lại lấy một chiếc váy màu đỏ so trên người Bạch Thiển Thiển, cảm thấy màu sắc này cũng đẹp, thuận tay đặt vào đống váy đã được chọn.
“Đúng rồi.”
Trương Thiên đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn về phía bạn thân:
“Cậu có muốn làm thêm một chiếc váy cưới không? Kết hôn theo phong cách nước ngoài thì mặc cái đó, lấy phong cách Trung Quốc chúng ta là chính, váy cưới chỉ là phụ, thế nào?”
“Váy cưới.”
Sắc mặt Bạch Thiển Thiển có vẻ do dự:
“Lễ cưới mặc màu trắng, người thân nhìn thấy sẽ nói này nói nọ, vẫn nên thôi đi.”
Cái này cũng phải, Trương Thiên ngay lập tức từ bỏ lựa chọn này.
Chỉ có điều, cô cảm thấy bạn thân của mình kết hôn chỉ chụp một bức ảnh, những thứ khác không có gì, thật sự quá đơn điệu.
Cô phải làm điều gì đó khác biệt!
Ở kiếp trước cô đã tham gia không ít lễ cưới, làm phù dâu cho bạn cùng phòng, cô đã trải qua toàn bộ quá trình lễ cưới, một bước rất quan trọng trong đó chính là quay lại hiện trường lễ cưới, những người giàu thích chi tiền còn mời nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp quay thành một bộ phim tài liệu.
DTV
Nếu cảnh tượng kết hôn của bạn thân được quay lại, khi nhớ đến có thể lấy ra xem, cảm giác chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.
Bây giờ không giống như tương lai, chỉ cần một chiếc di động là có thể quay phim, cô còn phải đi tìm một nhiếp ảnh gia, sau đó tìm một biên tập viên giúp chỉnh sửa cắt ghép đoạn phim, sau đó lưu trữ trong băng ghi.
Những chuyên gia kỹ thuật chuyên nghiệp như vậy, hiện nay chỉ có thể tìm ở đài truyền hình.
Trương Thiên dưt khoát giao việc này cho em trai Trương Hồng Binh.
“Chỉ cần có thể mời được người đến, giá cả không thành vấn đề, tất nhiên kỹ thuật quay phim phải được đảm bảo trong trình độ nhất định, em nhớ chưa.”
Trương Thiên nhìn em trai dặn dò nói.
Trương Hồng Binh tự tin ưỡn ngực:
“Yên tâm giao cho em, em chắc chắn sẽ đưa người đến cho chị!”