Những mối quan hệ này, ngoài cô ra thì không ai có thể tìm được, ngay cả nhân sự cốt lõi của xưởng sữa và cơ sở cung cấp sữa cũng đều là người của cô nên dù cô có lập công ty sữa mới, cô vẫn có thể nhanh chóng thành lập công ty sữa và cơ sở chăn nuôi.
Tuy nhiên đại đội có người thân và bạn bè của cô, Trương Mạch Đa cũng rất tốt với cô, cô cũng có tình cảm với thương hiệu Hồng Quang. Nếu mọi chuyện tiến triển thuận lợi theo như kế hoạch của cô, ngược lại cũng có thể tiếp tục như vậy.
Trương Mạch Đa thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy đều giao cho cô, cô định đầu tư bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều, một trăm nghìn.”
Khóe miệng của Trương Thiên hơi nhếch lên, trông tự tin và bình tĩnh.
“Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Trương Mạch Đa ngạc nhiên, trong khoảnh khắc ấy, thậm chí trong đầu chú ấy còn nghĩ đến việc biển thủ công quỹ.
Trương Thiên không biết chú ấy đang nghĩ gì trong đầu nhưng nhìn biểu cảm hoảng sợ và nghi ngờ của chú ấy, phần lớn là không phải chuyện tốt, cô vội vàng giải thích.
“Trước đây bà nội tôi có vài đồ trang sức bằng vàng, bà để lại cho tôi. Ngoài ra tôi còn đi học ở thủ đô và làm thêm nhiều công việc khác nhau, dạy kèm và dịch thuật, gộp lại mới có được số tiền này.”
Cô thật sự đã làm những việc này, chỉ là tiền lương không nhiều như cô nói mà thôi.
Nghe Trương Thiên giải thích như vậy, Trương Mạch Đa mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì tốt, không ngờ người có học cũng có thể kiếm tiền giỏi như vậy.”
Trương Thiên cười khẽ:
“Chú đừng nói ra nhé, tiền nhiều cũng không phải là chuyện tốt, rắc rối lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-557.html.]
“Được! Tôi chắc chắn không nói! Miệng của tôi kín lắm.”
Trương Mạch Đa cười lớn.
Tuy nhiên nhiều tiền như vậy, làm thế nào tính cổ phần cũng là vấn đề, bây giờ mở xưởng cũng không cần vốn đăng ký gì cả.
“Tổng doanh thu năm ngoái của xưởng sữa chúng ta là sáu trăm hai mươi nghìn, trong đó ba trăm nghìn dùng cho xây dựng cơ sở hạ tầng của đội, lắp đặt đèn đường, dây điện, sửa lại mặt đường, sau đó là nộp thuế, trả lương cho công nhân và người trong đội. Thế nhưng vì sắp tới sẽ thực hiện khoán sản phẩm đến hộ, sau này không cần chia lợi nhuận cho người trong đội nữa.”
Trương Mạch Đa cảm thán.
Trương Thiên suy nghĩ một chút rồi nói:
“Hiện tại sổ sách còn hai trăm nghìn tiền vốn, trong đó có một trăm nghìn là lương năm sau của công nhân nhưng vì sắp mở rộng tuyển dụng xây dựng, chi phí sẽ nhiều hơn, khoảng một trăm năm mươi nghìn, số tiền tôi đầu tư cũng vừa đủ đắp vào khoảng trống.”
Cô nhìn Trương Mạch Đa, mỉm cười nói:
“Chú à, chúng ta tính tổng tài sản hiện có của đội làm vốn đầu tư tổng cộng của xưởng sữa, tôi đầu tư một trăm nghìn, chiếm 50% cổ phần. Sau đó tôi lấy ra 5% cổ phần coi như khích lệ mọi người, sau này nếu ai trở thành thành viên cốt lõi của xưởng sữa, đóng góp cống hiến cho công xưởng, sẽ được chia một phần cổ phần làm phần thưởng, cũng coi như là giữ được người tài ở lại với chúng ta, chú thấy sao?”
DTV
Xưởng sữa gần như có thể nói là do cô tự tay xây dựng, cô lấy một nửa cổ phần cũng không hổ thẹn.
Trương Mạch Đa ngơ ngác, lẩm bẩm:
“Làm, làm thế cũng được sao? Làm vậy có ổn không?”
Trương Thiên cười lớn:
“Sao lại không ổn? Doanh nghiệp của chúng ta cũng giống như doanh nghiệp nhà nước, chỉ cần không làm những việc trái pháp luật, cơ bản sẽ không bị sa thải, lương cũng không thấp, bình thường còn có các phúc lợi và tiền thưởng khác. Nếu như có đóng góp xuất sắc thì còn được chia cổ phần của công ty, mỗi năm có thêm một khoản tiền, chắc chắn việc tốt như vậy sẽ thu hút nhiều nhân tài tham gia vào gia đình Hồng Quang này, mở rộng quy mô xưởng sữa!”
Nếu có nhiều nhân tài, cô không ngại chia thêm 5% cổ phần. Dù sao thì thị trường xưởng sữa càng lớn, bán càng nhiều càng kiếm nhiều tiền, cho dù cổ phần của cô ít đi nhưng tiền kiếm được vẫn sẽ nhiều lên.