Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 561

Mọi người trong phòng nghe xong đều có điều suy nghĩ nhưng Trương Mạch Đa lại còn vấn đề khác.

“Chúng ta tìm ai hỏi đây?”

Mọi người nhìn nhau, sau khi thảo luận một lúc, tất cả đều nhìn về phía Trương Thiên ngồi ở góc phòng.

Trương Thiên:

“?”

Nhìn tôi làm gì? Cô không nhịn mà lùi lại, thấy vô cùng bối rối.

Dường như Trương Đại Ngưu nghĩ ra điều gì đó, nhắc nhở:

“Con bé ba, ông nhớ bạn của cháu tên là Vệ Đông, hình như mẹ cậu ta làm việc ở cục lương thực đúng không?”

Trương Thiên gật đầu, lập tức hiểu ra.

Đúng rồi! Sao cô lại quên chuyện này?

Cô vỗ trán, đúng là người trong cuộc thường hay mù mờ mà.

Muốn biết rau củ và lương thực nào có giá trị nhất, cứ hỏi thẳng cục lương thực là nhanh nhất!

“Vậy cháu sẽ đi hỏi.”

Trương Thiên nói xong cũng đội mũ ra khỏi cửa, đạp xe chạy vào thành phố.

Hiện giờ vừa qua hai giờ chiều, khi cô đến nhà Vệ Đông thì đúng lúc gặp người nhà đang đi ra ngoài.

Mẹ của Vệ Đông vừa mở cửa đã thấy Trương Thiên, bà lập tức lộ vẻ ngạc nhiên và vui mừng.

“Tiểu Thiên? Cháu đến tìm Đông Đông à? Hôm nay nó không có ở nhà, đi xem phim với bạn gái rồi.”

Mẹ Vệ cười híp mắt nói.

Trương Thiên lắc đầu, cùng mẹ Vệ xuống lầu.

“Dì Tĩnh, cháu không tìm Vệ Đông, cháu đặc biệt đến tìm dì!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-561.html.]

“Tìm dì.”

Trong mắt mẹ Vệ thoáng xuất hiện vẻ tò mò:

“Cháu tìm dì có việc gì hả? Nói đi, trong khả năng của dì, dì sẽ giúp cháu!”

Trước đây Trương Thiên đã giúp con trai bà thi đỗ Đại học Ma Đô, bà ấy luôn muốn tìm cơ hội đền đáp nhưng chưa có dịp, cuối cùng bây giờ cũng có cơ hội!

Trong lòng mẹ Vệ rất quyết tâm, nhất định phải giúp Trương Thiên giải quyết việc này thật hoàn hảo.

Trương Thiên cũng nói thẳng vào vấn đề, vì cũng không phải chuyện gì quá lớn, không cần phải vòng vo.

“Cháu muốn nhờ dì lấy giúp một bảng giá cả các loại rau củ và lương thực ở đây, là loại theo từng thời điểm ấy, không biết dì có không ạ?”

Mẹ Vệ sững lại một chút, hơi nghi ngờ mình nghe nhầm:

“Bảng giá rau củ và lương thực? Chỉ có thế thôi à?”

Trương Thiên gật đầu:

“Chỉ cái này thôi, dì cx biết chuyện đại đội chúng cháu rồi, đại đội trưởng muốn giúp những người bị lừa có việc làm, định cho họ trồng những loại cây bán chạy và có giá trị nhưng lại không biết nên hỏi ai.”

“Cháu ngẫm nghĩ một lát, chẳng phải rất trùng hợp hay sao? Dì là xưởng phó của cục lương thực, hiểu rõ về vấn đề này! Nên cháu mới lập tức chạy đến đây, không biết có thể nhờ dì giúp đỡ hỏi thăm một chút thông tin không?”

Từ khi đại đội quyết định báo cảnh sát thì chuyện này cũng không thể giấu được nữa, cũng không phải vụ án g.i.ế.c người, không cần phải che giấu làm gì. Chẳng mấy chốc đã có báo đăng tin, mô tả chi tiết cách lừa đảo của Triệu Hữu Đức, như thể đã tận mắt chứng kiến.

Vì số tiền bị lừa quá lớn mà vụ này còn được đưa lên Nhật báo Song Điền, những người quen trong thành phố còn gọi điện về hỏi, biết Trương Thiên không bị lừa mới thở phào nhẹ nhõm.

Vụ lừa đảo này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người dân Song Điền, đến mức sau này có kẻ lừa đảo đến muốn lừa tiền hàng hóa của công xưởng nhưng lại bị nhân viên cảnh giác cực mạnh vạch trần, cứu được mấy công xưởng.

Đó là chuyện của tương lai, hiện tại nghe Trương Thiên nói xong, mẹ Vệ lập tức đồng ý.

“Không vấn đề gì! Chuyện nhỏ thôi! Cháu theo dì đến văn phòng, dì sẽ bảo người lấy tài liệu mấy năm nay cho cháu, cháu mang về từ từ mà xem.”

Mẹ Vệ đi trước, Trương Thiên đạp xe theo sau, nhanh chóng đến khu văn phòng của cục lương thực.

Việc tiếp theo rất đơn giản, vào văn phòng, chờ người, lấy tài liệu, cảm ơn rồi ra về.

DTV

Khi cô vui mừng mang một quyển tài liệu rẽ qua một góc, bất ngờ thoáng thấy bóng dáng quen thuộc.

Cô dừng lại một giây, sau đó lập tức đi theo.

Bình Luận (0)
Comment