Mẹ Chung đáp.
Trương Thiên sửng sốt, cảm thấy lời mẹ nói cũng rất có lý.
“Vậy để con đi xem, tới giờ ăn trưa con sẽ quay về!”
Dứt lời, cô leo lên xe đạp rời đi.
Khi Trương Thiên tới phòng họp, cô đã thấy Trương Mạch Đa ngồi bên cạnh hai vị cảnh sát với điệu bộ hớn hở, miệng cứ liên tục nói cái gì đó.
Trương Thiên không đi tới ngay mà kéo bừa một người tới hỏi chuyện.
“Có phải là tìm được Triệu Hữu Đức rồi không?”
Cô gái thắt b.í.m bị cô túm được quay đầu nhìn, khi nhận ra là Trương Thiên, cô gái vội lên tiếng giải thích.
“Đúng là đã bắt được anh ta rồi.”
Sự căm phẫn hiện rõ trong ánh mắt cô gái, cô ta nghiến răng ken két:
“Nghe nói là ăn xoài trong khách sạn rồi bị dị ứng, phải nhập viện! Trời xanh có mắt, đúng lúc lại có hai đồng chí cảnh sát ở đó nên đã bắt được anh ta! Tên khốn nạn đó cầm tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi rồi chạy tới khách sạn để ăn chơi hưởng thụ, thuê phòng to, cơm ngon rượu say! Sao quả xoài kia lại không đầu độc c.h.ế.t anh ta luôn cho rồi?”
Trương Thiên vỗ bả vai cô gái, an ủi:
“Cũng may là giờ anh ta đã bị bắt, hai vị cảnh sát đó tới đây là để trả lại số tiền mà Triệu Hữu Đức lừa của mọi người đúng không?”
Dựa theo phân tích tình huống thì rất có khả năng là như vậy.
Cô gái thắt b.í.m kia cũng nghĩ cảnh sát tới để trả lại tiền cho họ, hai mắt cô ta sáng như sao, tinh thần phấn chấn hơn hẳn.
“Tôi nhìn thấy một đồng chí cảnh sát đưa túi gì đó cho đại đội trưởng, nói không chừng đó chính là số tiền mà Triệu Hữu Đức lừa của mọi người!”
Nhưng có phải thật hay không thì phải chờ mọi người đến đông đủ mới biết được.
Việc đầu tiên cần làm sau khi khai giảng là họp lớp và phát sách giáo trình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-568.html.]
Trương Thiên dẫn ban cán bộ và mấy nam sinh hoàn thành công việc, tổ chức họp lớp xong, cô quay về ký túc xá, chia sẻ những món ăn ngon ở quê nhà cho mấy người bạn cùng phòng của mình, sau đó cô ngủ thiếp đi.
Những ngày tháng như vậy cứ kéo dài mãi cho đến tháng năm, biến cố xuất hiện.
Gần sang tháng sáu, Bạch Thiển Thiển và Yến Vũ Hoa lên kế hoạch kết hôn.
Một Bạch Thiển Thiển vẫn luôn bình tĩnh chờ đợi bỗng trở nên nôn nóng bất an như vậy đấy.
Trương Thiên hiểu, đây là hội chứng sợ hãi điển hình trước hôn nhân. Khi đối mặt với tình huống này, cô chỉ có thể cố gắng hết sức trấn an bạn mình.
“Tôi biết chắc chắn là cậu có rất nhiều nỗi lo và sợ hãi về tương lai sau này, nhưng hai người các cậu đã cùng vượt qua quãng thời gian mấy chục năm bên cạnh nhau rồi, trải qua mười năm mưa gió chung thuyền. Tôi tin là tình cảm giữa hai người rất bền chặt, chắc chắn mấy chuyện cãi nhau vặt vãnh thì vẫn sẽ có, nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đáng lo ngại cả.”
Bạch Thiển Thiển cũng hiểu rõ những điều này, nhưng cô ta vẫn không kiềm chế được, lúc nào cũng suy nghĩ linh tinh.
Cô ta ngồi trên sofa, cau mày, tay phải chống cằm, nói với vẻ rầu rĩ:
“Tôi rất có lòng tin với anh Yến. Anh ấy là người tốt, cho dù có một ngày giữa chúng tôi chỉ còn lại tình thân, anh ấy vẫn sẽ đối xử thật tốt với tôi. Điều tôi lo lắng là chính bản thân mình.”
Trương Thiên nhướng mày:
“Tại sao cậu lại lo lắng về bản thân cậu? Không sai, Yến Vũ Hoa là người tốt, nhưng cậu cũng là người tốt mà?”
Cô vừa nói chuyện phiếm với Bạch Thiển Thiển vừa thắt nút đồng tâm Trung Quốc. Đúng theo kế hoạch là cô sẽ thắt tổng cộng chín mươi chín cái đồng tâm, nhưng bây giờ cô mới chỉ thắt được một nửa, phải nhanh chóng làm nốt nửa còn lại, đến lúc đó còn trang trí nhà cửa.
“Nhưng… Nhưng tôi có cảm giác mình không còn tốt như trước kia nữa.”
DTV
Bạch Thiển Thiển nói.
Trương Thiên không hiểu:
“Là sao?”
Bạch Thiển Thiển thở dài, cầm nút thắt mà Trương Thiên đan đặt sang một bên.
“Trước đây tôi luôn tin tưởng rằng sẽ không có bất kỳ cô gái nào giống như tôi, có thể bất chấp tất cả để theo anh Yến xuống nông thôn, dù có phải đối mắt với bao gian khổ cũng không sợ. Nhưng bây giờ tôi nhận ra có rất nhiều cô gái làm được như vậy, nhưng hầu hết cái kết của bọn họ lại không được hoàn mỹ như mong đợi. Theo như tôi hỏi thăm được thì có năm cặp, trong đó có bốn cặp kết hôn ở nông thôn và họ đã chia tay, mỗi người sống cuộc đời riêng của mình. Hai trong số bốn cặp đó là không hợp với mẹ chồng, nàng dâu mẹ chồng thường xuyên cãi nhau, mà người con trai đứng về phe ai cũng không được. Cuối cùng là cả gia đình không ngày nào được yên bình, ngày nào cũng cãi lộn đến mức gà bay chó sủa. Còn hai cặp còn lại thì một cặp ly hôn chồng, hai người vì tài sản và con cái mà đưa nhau lên toà đấu đá. Cặp cuối cùng cũng đang gặp một số vấn đề trục trặc, hình như người đàn ông có người khác bên ngoài, tóm lại là ngoại tình.”