Sau khi vào cửa, Khâu Tuệ Lệ leo thẳng lên giường của mình, vùi mặt trong chăn. Trương Thiên đứng bên cạnh cô ấy, có thể nghe thấy tiếng nức nở một cách mơ hồ.
Trương Thiên liếc nhìn Giản Băng và Nông Bình, sau đó cô nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Khâu Tuệ Lệ, vỗ bả vai cô ấy.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu có thể nói với chúng tôi, mọi người sẽ cùng nghĩ cách giải quyết vấn đề giúp cậu.”
Khâu Tuệ Lệ lắc đầu, mở miệng nói qua lớp chăn:
“Mấy cậu không giúp được đâu, bạn trai tôi muốn chia tay với tôi.”
Một câu nói mà khiến cả ba người giật mình ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau.
Trương Thiên vẫn nhớ bạn trai Khâu Tuệ Lệ là sinh viên khoa thuỷ lợi, anh ta đã yêu Khâu Tuệ Lệ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Dù bình thường anh ta có bận rộn học hành thế nào thì ngày nào cũng sẽ dành thời gian tới đây đi ăn và tản bộ với bạn gái, thỉnh thoảng còn làm mấy chuyện lãng mạn.
Tình cảm của hai người trong học kỳ này vẫn rất tốt, tại sao tự nhiên lại nói chia tay?
Trương Thiên không hiểu, Giản Băng và Nông Bình cũng không hiểu.
“Tại sao lại chia tay? Dù gì anh ta cũng phải cho cậu một lý do chứ.”
Giản Băng hỏi với vẻ ngờ vực.
Trương Thiên cũng rất tò mò, rốt cuộc thì tại sao Phục Thiên lại đòi chia tay một cách đột ngột như vậy?
Khi Khâu Tuệ Lệ nhận được câu hỏi này, cô ấy im lặng hồi lâu, mãi sau mới ngước đôi mắt đỏ hoe với khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn mọi người, giải thích:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-570.html.]
“Không trách anh ấy được, anh ấy làm như vậy là vì muốn bảo vệ tôi.”
Đầu Trương Thiên hiện đầy dấu chấm hỏi:
“Bảo vệ cậu ư? Tôi không hiểu.”
Giản Băng và Nông Bình cũng thấy mơ hồ, kéo ghế nhỏ lại ngồi vây quanh mép giường Khâu Tuệ Lệ, lắng nghe.
“Chẳng phải trước đây tôi từng nói anh ấy muốn ra nước ngoài du học sao.”
Khâu Tuệ Lệ lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt:
“Muốn ra nước ngoài du học thì cần phải chi trả một khoản học phí khổng lồ. Nhưng vì không nhận được hỗ trợ du học từ chính phủ nên anh ấy nghĩ cách tự kiếm tiền đi du học. Mà nếu tự trả tiền du học thì phải tiêu tốn rất nhiều tiền, mặc dù anh ấy xuất thân từ gia đình công nhân, nhưng anh ấy lại không phải con một trong nhà, gia đình không có khả năng cho anh ấy ra nước ngoài học. Vậy nên bắt đầu từ cuối năm ngoái, anh ấy đã đi làm khắp nơi để kiếm tiền, chỉ cần là việc kiếm ra tiền, anh ấy sẽ làm. Nhưng dù anh ấy có làm việc hai mươi tư giờ một ngày cũng không thể kiếm đủ tiền đi du học trong mấy năm. Một người bạn cũ biết tin anh ấy đang kiếm việc làm nên đã cố tình tới tìm anh ấy nhờ quản lý kho hàng và tính sổ. Khả năng tính toán của anh ấy cũng không tồi, chẳng mấy chốc đã nắm bắt được công việc, sau đó được giao thêm nhiều công việc, và anh ấy lại kiếm được nhiều tiền hơn.”
Nói đến đây, sự căm phẫn của Khâu Tuệ Lệ được thể hiện rõ trong giọng nói của cô ấy.
“Ai ngờ sau đó Phục Lê nhận ra mấy người họ làm nghề buôn lậu! Sau khi phát hiện, anh ấy lập tức báo cảnh sát, vì anh ấy là người quản lý sổ sách nên đã giao nó cho cảnh sát. Địa điểm buôn lậu bị ập vào và tịch thu tài sản, người cũng bị bắt, bao gồm cả người bạn cũ giới thiệu công việc cho anh ấy nữa. Cũng vì chuyện này mà mấy người hàng xóm không thích nói chuyện với anh ấy.”
Giản Băng lên tiếng cắt ngang lời cô ấy:
“Dù cậu nói nhiều như vậy nhưng tôi vẫn không hiểu chuyện này liên quan gì đến việc hai người chia tay?”
DTV
Khâu Tuệ Lệ cười khổ, nói:
“Cậu nghe tôi nói tiếp đi, mặc dù điểm buôn lậu bị đột kích tịch thu tài sản, nhưng không phải tất cả mấy kẻ buôn lậu ấy đều bị bắt. Mà những người đó biết vị trí nhà Phục Lê, cũng biết anh ấy học ở trường nào. Để xả giận, bọn họ đã tới phá nhà Phục Lê, đả thương hai người anh trai của anh ấy. Bởi vì việc này mà Phục Lê bị người trong nhà đuổi ra ngoài. Anh ấy sợ sẽ làm liên luỵ đến tôi, cũng lo lắng đám người kia biết tôi là bạn gái anh ấy rồi sẽ xuống tay với tôi, vậy nên mới đòi chia tay.”