Thấy xe dừng lại, vài đứa trẻ lập tức trèo lên xe.
“Đừng động vào! Xuống ngay!” Mã Lực vội vàng xua tay đuổi chúng đi, sợ rằng đứa nào đó không biết nặng nhẹ mà làm hỏng máy móc.
“Trong này là gì vậy?”
“Có làm được đồ ăn không?”
“Có phải TV không?”
“Mày ngốc à! TV làm gì mà to thế.”
DTV
“Thế thì là gì?”
“…”
Mấy nhà hàng xóm xung quanh thấy có động tĩnh cũng kéo đến xem náo nhiệt.
Có người tinh mắt nhận ra nên ngạc nhiên kêu lên.
“Đây, đây là tủ lạnh phải không? Ôi trời! Còn có cả máy giặt? Đại đội trưởng, nhà ông phát tài rồi hả?”
Trương Đại Ngưu nghe thấy hàng xóm nói vậy thì cười tươi đáp:
“Anh lại quên rồi, tôi không còn làm đại đội trưởng nữa.”
Rồi ông giải thích thêm:
“Cháu gái tôi mua đấy, thương mẹ đẻ và mẹ chồng phải vất vả giặt giũ nên mua cho hai nhà mỗi nhà một cái máy giặt, muốn cho mấy người già hưởng chút phúc ấy mà.”
Vừa dứt lời, lập tức khiến cho hàng xóm xung quanh vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.
Sao con cái nhà mình không nghĩ đến việc mua tủ lạnh hay máy giặt về nhà nhỉ?
Nhìn con cái nhà đại đội trưởng, vừa có năng lực vừa hiếu thảo, góa phụ Tôn may mắn thật đấy, có con dâu tốt như vậy.
Cũng có người không có ý tốt:
“Sao tủ lạnh chỉ mua cho nhà mẹ đẻ, không mua cho góa phụ Tôn?”
Trương Thiên lạnh lùng liếc người đó, mặt không có biểu cảm nói:
“Mẹ chồng tôi nói nhà chỉ có mỗi bà nên không cần dùng, bảo chúng tôi đừng mua, còn tủ lạnh này là để tiện cho việc tổ chức mừng thọ, dùng để bảo quản thịt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-588.html.]
Người đó lập tức bị những người xung quanh lườm nguýt, ngượng ngùng im lặng, tìm cơ hội rút lui khỏi đám đông.
Ông nội hai ở gần đó dẫn theo mấy đứa con trai nhà mình chạy đến giúp đỡ.
“Mau lên, chuyển đồ xuống vác vào nhà giúp ông cả đi, nhẹ tay thôi, đừng để va đập trầy xước.”
Lúc này ba của Trương Thiên, Trương Vệ Quốc cũng đã trở về, thêm cả hàng xóm giúp đỡ, một nhóm người nhanh chóng chuyển hai cái máy vào trong nhà.
“Đúng rồi, tủ lạnh này chưa cần cắm điện vội, để yên vài giờ rồi hãy cắm điện, như vậy máy sẽ bền hơn.” Trương Thiên nhắc nhở.
“Thì ra tủ lạnh mới mua về không được dùng ngay?” Chung Quyên tỏ vẻ đã học thêm được điều mới.
Lo lắng mẹ không biết sử dụng máy giặt, Trương Thiên đích thân làm mẫu một lần, khi thấy nước bẩn chảy ra từ ống nước thì lại có tiếng reo hò lớn nhỏ vang lên.
Sau khi giải quyết xong việc ở nhà mẹ đẻ, Trương Thiên lại dẫn Mã Lực đến nhà mẹ chồng, mang nốt chiếc máy giặt còn lại đến.
Lại thêm một đợt ngạc nhiên, góa phụ Tôn vừa lẩm bẩm, vừa đau lòng vừa vui mừng vuốt ve máy giặt.
“Trời ơi, giặt quần áo có gì mà vất vả, sao phải tốn tiền mua cái này, thật lãng phí!”
Trương Thiên lại phải giải thích lần nữa.
“Con trai mẹ thương mẹ vất vả giặt quần áo, đặc biệt tìm phiếu cho con mua, mẹ cứ yên tâm dùng đi, đừng vì tiếc máy mà tự giặt, không thì con trai mẹ sẽ buồn c.h.ế.t mất.”
Góa phụ Tôn cảm động nhưng miệng vẫn không quên nói:
“Đừng nói chữ chết, không may mắn đâu!”
Trương Thiên ngừng lại một giây rồi bảo mẹ chồng lấy vài bộ quần áo ra để làm mẫu.
Sau khi xong việc ở đây, cuối cùng cô cũng có thời gian về nhà nghỉ ngơi.
Cả đại đội cũng trở nên náo nhiệt vì tủ lạnh và máy giặt mà cô mang về.
“Cậu biết không? Xưởng trưởng Trương mua tủ lạnh và máy giặt! Nghe nói là mỗi cái đều hơn một nghìn đồng đấy!”
“Thật sao? Người đọc sách đều giỏi kiếm tiền thế hả? Tôi phải bảo con cái chăm học thôi, sau này kiếm được tiền cũng mua tủ lạnh và máy giặt cho nhà!”
“Nghe nói chưa? Trương Thiên mua cho cả nhà mẹ đẻ và nhà mẹ chồng tủ lạnh và máy giặt!”
“Xưởng trưởng Trương mua mấy cái tủ lạnh và máy giặt!”
“Trương Thiên tiêu hơn mười nghìn mua tủ lạnh và máy giặt, hình như là để làm phần thưởng cuối năm cho nhân viên xưởng sữa!”