Đoàn người Trương Thiên nhìn Vu Vi và Giản Thuý Hoa rời đi, đứng tại chỗ chờ một lúc, mọi người nhanh chóng nhìn thấy Giản Băng mặc váy hoa trắng lái máy kéo tới.
“Ôi má ơi, các cậu đến rồi!”
Trương Thiên cười tủm tỉm nhìn cô ấy: “Bãi cỏ mà cậu nói ở đâu? Lát nữa có đi qua đó không?”
Nếu đi ngang qua, nhân tiện nhìn xem.
Giản Băng lắc đầu: “Không thuận được, các cậu đến nhà tôi nghỉ ngơi một ngày, ngày mai đưa mọi người đến bãi cỏ.”
“Nó không chạy được, đến lúc nào cũng xem được.”
DTV
Trương Thiên không có ý kiến, bây giờ lưng cô rất mỏi, quả thật cần nghỉ ngơi.
Chẳng qua, chờ cô đến nhà Giản Băng, đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, thì nhìn thấy một người ngoài dự đoán đứng ở cửa.
“Tiểu Thiên? Sao em lại ở đây?” Vẻ mặt Giản Thuý Hoa mờ mịt, hoài nghi mình có ảo giác.
Trương Thiên cũng sững sờ.
“Đồng chí Giản Thuý Hoa?” Đầu óc cô hoạt động nhanh chóng: “Chị cũng họ Giản, chẳng lẽ chị là họ hàng của Giản Băng?”
Giản Thuý Hoa vui vẻ: “Đúng vậy!”
“Hai người biết nhau?” Giản Băng vô cùng ngạc nhiên.
“Biết nhau trên tàu hoả, bọn tôi đi cùng đường.” Trương Thiên nghiêm túc nói.
Lúc này Giản Thuý Hoa cũng đến gần, kể lại mọi chuyện trên đường đi ngày hôm nay.
“Thì ra em đi đường gặp chuyện lớn như vậy!” Mẹ Giản không ngờ tới, thì ra vết thương trên cổ em chồng lại bắt nguồn như vậy.
Nhất thời không khỏi hoảng sợ, cũng cảm thấy may mắn không thôi.
Mọi người không ngờ được lại trùng hợp như vậy, bọn họ càng trò chuyện mạnh hơn, đồng thời Trương Thiên cũng biết được rất nhiều thông tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-605.html.]
Thì ra Giản Thuý Hoa là cô của Giản Băng, lần này trở về bởi vì ly hôn với chồng, cô ấy không muốn ở bên đó nữa, cố ý trở về quê.
Càng trùng hợp hơn là, Giản Thuý Hoa vốn là xưởng phó của xưởng chăn nuôi, lần này trở về có ý định xây dựng một trang trại chăn nuôi, không chỉ nuôi heo, còn chuẩn bị nuôi bò.
Không thể không nói, đối với Trương Thiên mà nói, chuyện Giản Thúy Hoa quản lý trại chăn nuôi là một tin tức tốt.
Có điều Trương Thiên không định nói ra kế hoạch này ngay từ đầu mà là đợi tình huống thực tế mới đưa ra quyết định.
Bây giờ Giản Thúy Hoa về quê cùng với con gái Điềm Điềm, ở trong nhà của Giản Băng, Trương Thiên và Giản Băng ở một phòng, còn Cốc Mãn Thương và Trương Tương thì ở nhờ trong nhà hàng xóm của nhà họ Giản.
Ngày đầu tiên nghỉ ngơi, ngày hôm sau bắt đầu vào việc, Trương Thiên và Giản Băng xuất phát đi tìm chủ trang trại để hỏi ý kiến.
Ban đầu trang trại này vốn là trang trại quốc doanh, nhưng bởi vì quản lý và kinh doanh không tốt nên bây giờ đã đóng cửa.
Trương Thiên đi xem xét tình trạng của trang trại trước, quả đúng là sắp giống đồng cỏ hoang rồi.
“Những chuồng nuôi trước đó ở đâu?” Trương Thiên nhìn xung quanh, hỏi Giản Băng.
Giản Băng chỉ về một hướng: “Bên kia, nếu thời tiết tốt, công nhân trong trang trại sẽ dẫn bò sữa tới đây ăn cỏ chăn nuôi súc vật, có điều phần lớn đều là làm thành thức ăn chăn nuôi cho bò ăn.”
Trương Thiên như có điều suy nghĩ mà gật đầu, đi về phía bên đó.
Quy mô của trang trại bên này không được coi là lớn, ước tính có thể chăn nuôi được khoảng hơn hai trăm con bò sữa, nhưng cũng đủ để cung cấp cho ngành sữa bò ở địa phương.
Trương Thiên thấy thế thì buồn bực: “Anh ta nuôi thế nào mà để c.h.ế.t nhiều bò như vậy?”
Hơn một trăm con bò sữa, gần như đã c.h.ế.t hết, tỷ suất này quả thực còn thấp hơn khả năng trả lời đúng một câu trắc nghiệm trong đề thi.
Nói đến đây, Giản Băng cũng thấy khó chịu, giọng nói nặng nề: “Nghe nói là nhân viên chăn nuôi cho ăn thức ăn không thích hợp.”
“Không tìm bác sĩ thú y khám xem sao?”
“Có tìm, nhưng chuyện cụ thể sau đó ra sao, chúng tôi cũng không biết, chỉ biết bác sĩ thú y đã khai đơn thuốc, nhưng bò vẫn chết.”
Trương Thiên trầm mặc, chẳng lẽ, là bệnh dịch gia súc?
Trong lòng cô cân nhắc, vẫn là nên tìm một cơ hội điều tra rõ ràng chuyện ở đây, cô tới mua trang trại nuôi bò là vì kiếm tiền, không phải bồi tiền.