Trương Thiên cầm lên nhanh chóng bưng ra ngoài, bỏ ngoài tai tiếng gầm thét lại một lần nữa vang lên ở phía sau lưng.
Thịt kho tàu vừa được bưng lên bàn trong nháy mắt đã bị đánh chén hết sạch, nước xốt thịt đậm màu còn sót lại ở trên đĩa cũng bị người ta dùng bánh hấp chấm sạch rồi bỏ vào trong miệng, có thể nói tất cả các món ăn đều được ăn sạch sành sanh – một sự tôn trọng lớn nhất dành cho đầu bếp.
Lúc này, bụng mọi người đều thiếu chất béo, chỉ cần thứ gì có chất béo hay có vị thịt thì đều không thể thoát khỏi miệng của mọi người.
Có một số người vốn còn muốn nói vài câu trong lúc ăn, nhưng khi đồ ăn vừa được bưng ra, họ lại chỉ lo vùi đầu vào ăn, sợ bản thân sẽ ăn ít hơn người khác, mãi cho đến khi ăn gần xong mới coi như nói được vài lời.
“Tiệc rượu ngày hôm nay nấu ngon quá, chắc hẳn không phải tay nghề của đầu bếp Lý hay đầu bếp Vương đâu nhỉ?”
“Hai người họ đều đang ở nhà, bữa tiệc ngày hôm nay là do nhà đại đội trưởng đặc biệt mời đầu bếp cao cấp của tiệm cơm quốc doanh trong huyện thành đến làm đấy!”
“Ôi trời đất ơi! Tôi lại có thể ăn được đồ do đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh nấu!”
“Thảo nào ngon đến mức tôi suýt nuốt luôn cả lưỡi!”
“Cũng nhờ ơn đại đội trưởng cả!”
DTV
“Chứ còn gì nữa! Chúng ta cũng coi như được thơm lây, nếu không thì sao mà được trải nghiệm thử tay nghề của đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh chứ.”
“Chỉ cần anh chịu bỏ tiền ra thì muốn thưởng thức lúc nào chẳng được!”
“Thôi bỏ đi, một bữa cơm mà tiêu tốn tận 1 tệ, nếu con hổ cái ở nhà mà biết được sẽ cắt tai tôi xuống mất!”
“Ha ha ha ha!”
Trương Thiên đứng ở trong bếp lấy một miếng thịt lợn chiên giòn ăn cho đỡ thèm, theo kế hoạch ban đầu, lúc này cô nên lên bàn ăn cơm với mọi người mới đúng.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, hôn lễ này, bên nhà mẹ đẻ Chung Quyên vốn chỉ định mời em trai và em dâu đến.
Kết quả là em trai bà ấy Chung Tuấn Tài lại đưa cả gia đình đến ăn chực!
Trong đó bao gồm vợ ông ta và ba đứa con, con của con cùng với anh trai của vợ, một nhóm người chiếm cả một bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-66.html.]
Nói một cách hoa mỹ, ba mẹ không đến được thì có thể dẫn con cái, họ hàng đến ăn, cũng coi như là tỏ lòng thành.
Tiền mừng lại chỉ mừng hai xu, sau đó liền nghênh ngang vào chỗ ngồi ăn.
Phải biết rằng vào thời điểm này đến nhà người khác dự đám cưới, đưa tiền mừng ít ỏi nhất chính là hai xu.
Cũng không biết cậu của cô sao có thể không biết ngượng mà gửi số tiền mừng như vậy.
Bởi vì hành động đáng xấu hổ này của cậu Chung, mẹ cô xấu hổ đến mức nhốt mình trong phòng không dám ra ngoài.
Trương Thiên vốn rất hiếm khi nhìn thấy người cậu này, chỉ từng nghe qua một vài tin đồn về ông ta.
Nhắc đến người cậu này của cô, khuyết điểm thực sự quá nhiều, nhiều không đếm xuể, nếu phải miêu tả ông ta bằng một câu thì đó chính là ‘cực phẩm’ có đến chỗ Diêm Vương cũng phải nhổ hai sợi tóc đi.
Vừa keo kiệt vừa thích chiếm lợi, người trong đại đội bên nhà mẹ đẻ Chung Quyên nhìn thấy ông ta là đã cảm thấy khó chịu.
Sau khi đám cưới kết thúc, mọi người ra về, mẹ cô mới bước ra khỏi nhà.
“Mẹ à, người làm chuyện này là cậu chứ không phải mẹ, bản thân ông ta không xấu hổ, thì mẹ xấu hổ làm gì ạ?”
Trương Thiên nói với vẻ bất lực.
“Chính bởi vì nó là em trai mẹ nên mẹ mới càng khó chịu.”
Chung Quyên chán nản thất vọng, sắc mặt tiều tụy, trông giống như một quả bóng xì hơi.
Trương Thiên thở dài, cũng không tiếp tục khuyên bảo.
Đôi khi có vài điều thật sự rất kỳ lạ, có người làm sai nhưng không cảm thấy có vấn đề gì, trái lại những người khác lại cảm thấy khó chịu thay cho họ.
Chỉ có thể nói, người xấu luôn sống tùy ý thoải mái hơn vì họ không hề cảm thấy mình đã làm điều gì sai trái.
Làm người tốt đúng là khó thật!