“Chỉ cần cô suy nghĩ kỹ là được.”
Triệu Tùng tiếp tục nói:
“Người phụ trách tuyển dụng công nhân ở trang trại bò sữa là phó giám đốc trang trại bò sữa đó, tên là Hạ Kiến Thành, là một người con hiếu thảo, thích hút thuốc, sống ở khu nhà quân khu, nhiều hơn nữa thì tôi không biết.”
Khu nhà quân khu? Trương Thiên nhớ rằng thím Lưu cũng sống ở khu nhà quân khu.
DTV
Bây giờ cũng không cần tìm người hỏi thăm, trực tiếp đến gặp thím Lưu là được.
Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi cô không ‘giao dịch’ với thím Lưu, cũng đã đến lúc nên tới đó một lần rồi.
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Sau đó cô xách giỏ lên chuẩn bị rời đi nhưng lại bị Triệu Tùng gọi lại.
Ánh mắt Trương Thiên chứa đầy vẻ nghi hoặc, Triệu Tùng lập tức lên tiếng giải thích:
“Tôi muốn hỏi chỗ cô có nhiều trà và t.h.u.ố.c lá không, hai thứ đó rất dễ trao đổi.”
Trương Thiên bừng tỉnh, đúng rồi, cô có thể đưa thuốc lá, rượu và trà để bán tại chợ đen, rồi trao đổi những nhu yếu phẩm hàng ngày khác với người bình thường.
Hai thứ tách ra, như vậy càng khiến người ta khó tìm thấy mình hơn.
“Có, nhưng số lượng không thể đảm bảo, lần sau lúc tới đây tôi sẽ mang theo một ít.”
Trương Thiên nói.
“Tôi rất mong chờ lần giao dịch tiếp theo.”
Triệu Tùng nở một nụ cười hiếm hoi.
Trương Thiên cười nhạt nói:
“Tôi cũng vậy.”
Lúc trở về nhà anh Hai, trùng hợp cũng là lúc Trương Hồng Văn vừa đi làm về.
Chị dâu Hai Mao Bình có một buổi chiều nhàn nhã, nhưng không thấy vui vì buổi chiều Đông Đông vẫn luôn ngủ mãi, có nghĩa là đến đêm nó sẽ sinh lực dồi dào ngủ không được rồi khóc nháo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-75.html.]
Trương Hồng Văn bèn lên tiếng an ủi vợ:
“Đừng lo lắng, em Ba đang ở đây, đến lúc đó chúng ta cùng nhau san sẻ, ba người thay phiên nhau chăm sóc đứa trẻ, như vậy em cũng có thể ngủ nhiều hơn.”
Chăm sóc trẻ con là một công việc hết sức vất vả, lịch trình của trẻ con khác với lịch trình của người lớn, nếu có thời gian nghỉ ngơi thì đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng Trương Hồng Văn ban ngày phải đi làm, mà ban đêm không ngủ ngon, ban ngày sẽ không có tinh thần.
Mấy ngày nay anh ấy không được nghỉ ngơi tốt, khi làm việc thao tác sai sót còn suýt xảy ra tai nạn.
Cũng may ba vợ thỉnh thoảng chú ý tới chỗ anh ấy nên mới phát hiện kịp thời, nếu không e là lúc này người đã nằm ở trong bệnh viện rồi.
Nghĩ đến đây sau lưng Trương Hồng Văn đột nhiên trở lạnh buốt, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn.
Trương Thiên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, mấy việc như dỗ trẻ con ngủ, cô vô cùng chuyên nghiệp đấy!
“Sao nó lại đột nhiên trở nên dễ ngủ như vậy nhỉ?!”
Mao Bình trợn tròn mắt, tựa hồ muốn kêu lên lại không thể không kìm giọng xuống.
“Tại sao trước đây chị dỗ con nhưng nó nhất định không chịu ngủ, khóc lóc la hét, em mới vỗ nó mấy cái, hát một lúc thôi mà nó lại ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ?”
Chị ấy không hiểu, trong thâm tâm chấn động không thôi.
Khuôn mặt Trương Thiên lộ rõ sự vui vẻ, cẩn thận đặt Đông Đông vào trong nôi.
“Chị ngủ trước đi, ngày mai em sẽ nói tỉ mỉ với chị.”
Cô nhẹ giọng nói, sau đó cũng nằm xuống chiếc giường đơn mới làm.
Mao Bình cũng nhận ra đi ngủ đúng giờ không phải là điều dễ dàng nên nhanh chóng thả rèm xuống, vui vẻ nằm vào chăn ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Trương Hồng Văn vẫn không dám tin mình lại ngủ ngon cả đêm mà không bị con đánh thức từ giấc ngủ sâu.
Anh ấy không khỏi giơ ngón tay cái khen ngợi em Ba:
“Em giỏi quá!”
Trương Thiên không hề khiêm tốn nhận lời khen ngợi, còn vô cùng tự hào.
Đời trước cô đã có rất nhiều kinh nghiệm, được đúc kết lại sau khi chăm sóc vô số em trai em gái mới tổng kết ra được.
Những điều học được luôn có thể sử dụng, cho dù là kỹ năng nhỏ tưởng chừng như không quan trọng như dỗ em ngủ cũng là một việc rất lợi hại để giải quyết những vấn đề lớn.