Trương Thiên cũng biết điểm này, lúc này không có mấy ai lười làm. Ai có thể làm việc thì đều ra đồng làm việc để kiếm điểm công, nguyên chủ cũng từng đi cắt cỏ, sau đó vì cảm thấy quá vất vả nên mới không làm nữa.
“Ông nội, đại đội của chúng ta cuối cùng cũng chuẩn bị được sống trong những ngày phú quý rồi!”
Cô lấy một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh ông nội, trịnh trọng nói.
Trương Đại Ngưu vỗ một cái lên ót của Trương Thiên, tức giận trừng mắt nhìn cô:
“Chúng ta là giai cấp bần nông, nói cái gì mà phú quý chứ!”
Trương Thiên vuốt cái ót, nhe răng trợn mắt nói:
“Cháu đang nói về chuyện lần này công xã Kim Hoa bị cháy, mỗi năm đại đội của bọn họ đều sẽ cung cấp cỏ khô cho trang trại bò sữa, một cân cỏ khô có thể bán được hai xu!”
DTV
“Lần này cỏ khô của đại đội bọn họ đã bị đốt sạch, chắc chắn tháng sau cỏ khô của trang trại bò sữa sẽ phải giao cho đại đội khác, thừa dịp đại đội khác còn chưa lấy lại tinh thần, chúng ta phải nhanh chóng nắm lấy vụ làm ăn này!”
“Một cân cỏ khô có thể bán hai xu?!”
Trương Đại Ngưu quả thực không thể tin được, ngay cả t.h.u.ố.c lá cũng không hút nữa.
Năm cân cỏ tươi có thể phơi ra một cân cỏ khô, nói cách khác cỏ vốn có giá một phần năm xu, đưa đến trang trại bò sữa là có thể bán với giá hai xu!
Trương Đại Ngưu lập tức lấy lại tinh thần, nghiêm mặt nói:
“Nhóc con, cháu cảm thấy đại đội chúng ta có thể nắm lấy vụ làm ăn này không?”
Đây chính là một vụ làm ăn tốt chỉ có lời chứ không có lỗ, đến lúc đó chắc chắn sẽ có không ít đại đội tới giành vụ làm ăn này.
Trương Thiên gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-89.html.]
“Chỉ cần đưa đúng đồ thì vụ làm ăn này hoàn toàn có thể nắm được. Vả lại, khả năng chúng ta nắm được cũng rất cao, cháu có quen người phụ trách việc này.”
Người quyết định nhà cung cấp cỏ khô là phó giám đốc Hạ, chỉ cần bản thân khéo léo dẫn dắt câu chuyện với chú ấy, lại tặng thêm một chút đồ vật để thúc đẩy, nói không chừng sẽ đàm phán thành công vụ làm ăn này!
Cô càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, nhìn sắc trời một chút, mặt trời sắp lên đến đỉnh, lúc này đi tám phần sẽ tới đúng lúc người ta đang ăn cơm, mình tốt nhất là nên ăn cơm trưa xong rồi hẵng đi.
“Ông nội, buổi chiều cháu sẽ tới huyện thành tìm phó giám đốc để nói chuyện, nhìn xem có thể giao việc cung cấp cỏ khô cho đại đội của chúng ta hay không, buổi chiều ông nhớ kiểm tra kỹ số lượng cỏ khô đang có ở đại đội ạ. Nếu như vụ làm ăn này thành công, thì đống cỏ đó đều là tiền tươi thóc thật đó ạ!”
“Sang năm đại đội của chúng ta muốn mua phân bón, nông cụ gì đó, mọi việc chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”
Trương Đại Ngưu cảm thấy rất đúng, sau khi suy nghĩ một lúc thì lập tức đứng dậy:
“Ông đi xem trước, cho cháu một con số đại khái, đến lúc đó cũng dễ nói chuyện hơn.”
Nói xong, ông sải bước đi tới chỗ đại đội để cỏ khô.
Trương Thiên thì chạy vào trong phòng, bước vào không gian siêu thị, đi thẳng đến quầy rượu và thuốc lá, tự hỏi buổi chiều nên mang thứ gì đi biếu.
Biếu đồ tất nhiên là không thể gióng trống khua chiêng, sau khi cô cẩn thận suy xét, quyết định sẽ tặng thuốc lá.
Mỗi lần cô gặp phó giám đốc Hạ đều có thể ngửi được mùi t.h.u.ố.c lá rất nồng, hơn nữa còn có vết màu vàng trên đốt ngón tay, chắc chắn đối phương là một người hút thuốc lâu năm.
Cô mở gói t.h.u.ố.c lá tốt nhất trong siêu thị ra, lại tìm một hộp quà tặng thoạt nhìn rất cao cấp rồi bỏ t.h.u.ố.c lá vào.
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cô lại đổi hộp thành túi giấy.
Sau đó lại chuẩn bị thêm một giỏ tre đựng rau tươi, ở huyện thành muốn ăn được rau tươi là một chuyện rất khó, còn phải mất tiền mua, cho nên rất nhiều người sẽ nhờ người thân ở nông thôn mang rau tươi lên.
Thế nên cô mang rau tươi qua đó cũng sẽ không thu hút sự chú ý của mọi người.