Xuyên Tới Thập Niên 80 Cùng Chồng Làm Giàu

Chương 16



Editor: HannahMinh Vi không dám lãng phí thời gian, nhanh chóng dùng hộp đựng đồ ăn để đựng sủi cảo đã hấp xong mang tới trung tâm y tế.

Sáng tinh mơ, trước cửa trung tâm y tế đã chật cứng người, linh linh tinh tinh người bán rong bán thuốc lá hạt dưa, quà ăn vặt, vvv.

Nhìn cửa bệnh viện đã như cái chợ nhỏ, Minh Vi thở dài, bất kể là thời đại nào, nơi buôn bán tốt nhất chính là bên cạnh bệnh viện mà! ! ! !.

Mắt thấy trời sắp mau sáng, Minh Vi nhanh chóng tìm một vị trí trống ở phía đối diện cửa trung tâm y tế, đặt xô sắt xuống, đổ nước nóng vào xô sắt, sau đó đặt nồi hấp nhỏ lên trên mặt xô, lấy sủi cảo đã nguội hấp lên trên, quầy bán đồ ăn sáng cứ đơn giản như vậy liền khai trương mở bán.


Minh Vi bên này dọn dẹp khí thế ngất trời, sớm đã hấp dẫn tầm mắt quần chúng xung quanh tới vây xem.

Y như rằng, sạp mới vừa được dựng lên, liền có một người đàn ông trung niên đi tới, cất tiếng dò hỏi: “Cô gái, cháu là bán cái gì thế, nóng hầm hập.

”“Đại thúc! Cháu bán sủi cảo hấp, hai hào một phần, một phần có sáu cái, đại thúc muốn mua một phần ăn thử không?” Minh Vi nói: “Có nhân thịt heo băm rau xà lách, cũng có nhân thịt heo băm rau hẹ.

”Đầu năm nay, một cái bánh bao thịt cũng muốn một hào một cái.

“Sủi cảo hấp? Không phải sủi cảo sao?”Minh Vi lúc này mới nhớ tới, hiện tại còn chưa có cách ăn sủi cảo hấp như vầy, cô coi như là người đầu tiên, liền nói ngay: “Như vậy sẽ tiện dụng hơn một chút, nước canh đều ở bên trong da, ăn vào cũng sẽ không nóng.

”“À! Như vậy sao, vậy cháu cho chú hai phần đi, cháu trai của chú đi tiêm ở bên trong còn đang la hét kêu đói kìa” Người đàn ông trung niên nhanh chóng đưa tiền, đưa 4 hào cho Minh Vi.

Minh Vi nhặt 12 cái sủi cảo nóng hầm hập cho vào trong túi giấy đưa cho đại thúc, “Chú nhìn trẻ tuổi như vậy, mà đã có cháu trai rồi sao? Thật là có phúc khí.

”“Phúc khí gì nha, cũng liền mỗi thằng cháu vàng mỗi ngày làm ầm ĩ, đều sắp ở luôn tại trung tâm y tế rồi.

” Người đàn ông trung niên thở dài, nhưng ý cười vui sướng trên nét mặt là không giấu được.


Minh Vi ha hả cười, “Trẻ con đều như vậy.

” Sau đó đưa sủi cảo đã hấp cho Đại thúc.

Mới mở quán liền mở hàng, là dấu hiệu tốt.

Tuy rằng Minh Vi trước tiên đã bán được hàng, nhưng ở trong mắt mọi người, hai hào một phần sủi cảo thực sự quá đắt, lại không phải chưa từng ăn sủi cảo bao giờ, có tiền đó còn không bằng đi tới nhà ăn của bệnh viện ăn còn hơn, bên trong cũng là hai hào một phần, có cơm lại có thịt, còn không thì có thể mua hai cái bánh bao thịt.

Ngay lúc mọi người vẫn còn đang nghĩ như vậy, đại thúc mới vừa rồi mua sủi cảo hấp lại chạy ra, “Cô gái, sủi cảo hấp của cháu bán xong rồi sao?”“A? Không, không đâu.

” Minh Vi trả lời.

Đại thúc thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vậy cháu còn lại bao nhiêu, chú mua hết.

”“Mua hết?” Minh Vi hít một hơi khí lạnh, không nghĩ tới một phần sủi cảo hấp nho nhỏ lại được người ta mua hết, ngốc một chút, sau đó nhanh chóng đếm sủi cảo hấp, vừa vặn còn thừa một trăm cái sủi cảo, sáu cái sủi cảo một phần, liền thừa mười tám phần.


Đại thúc ha hả cười: “Cháu trai chú đang la hét đòi ăn, mới vừa rồi mang về hai phần cũng chưa đủ để nó tắc kẽ răng.

Người nhà đều chờ ở trong viện làm bạn chăm sóc cho nó, bọn họ cũng muốn ăn.

”“À! Thì ra là vậy sao, vậy chú đưa cháu số tiền của 15 phần là được rồi, còn lại 3 phần coi như cháu đưa cho chú.

” Minh Vi hai mắt đều sáng, đây là khách hàng lớn nha, phải cố gắng làm tốt quan hệ, để cho ông ấy hỗ trợ đánh quảng cáo trong bệnh viện.

Đại thúc thực sảng khoái móc ra tam đồng tiền đưa cho Minh Vi, “Vậy cảm ơn cháu nhé!”Minh Vi tay chân lanh lẹ hấp nóng chỗ sủi cảo còn lại trong rổ, sau cùng cũng lười không thèm dùng túi giấy dầu, trực tiếp đưa cả rổ cho đại thúc, nói rõ hôm khác tới bày quán lấy lại cũng được.

Mà những người bán hàng rong cùng những người nhà người bệnh xếp hàng chờ cũng vì chuyện này mà nổi lên lòng hiếu kỳ đối với Minh Vi.

Đám sủi cảo hấp này có gì khác với những sủi cảo khác chứ? Mới bao lâu chứ, thế nhưng liền bán xong rồi? Không phải là thông đồng với nhau từ trước đó chứ!.


Bình Luận (0)
Comment