Xuyên Tới Thập Niên 80 Cùng Chồng Làm Giàu

Chương 4



Editor: HannahNgười phụ nữ trung niên cầm theo lồng heo đi về phía Minh Vi, vừa đi vừa mắng: “Minh Vi con bé chết tiệt chuyên gây chuyện này! Dám cắm sừng con trai bà? Hôm nay bà sẽ đưa mày đi gặp Diêm Vương!”Thôi tiêu rồi, chỉ lo nói chuyện với Hạ Tri Nhai, quên béng mất còn có vụ này!Minh Vi nhìn về phía Lý Xuân Hoa đang hướng lại gần cô, kế thừa ký ức cho cô biết, Lý Xuân Hoa cũng không có nói giỡn, nói muốn đưa cô đi dìm lồng heo thì nhất định sẽ dìm chết cô!“Mẹ, con có chút chuyện cần nói với Minh Vi, mẹ đi ra ngoài trước đi” Không chờ Lý Xuân Hoa ra tay, Hạ Tri Nhai đã đi tới ngăn ở trước mặt cô, che khuất tầm mắt của Minh Vi.

“Có chuyện gì để nói với con bé chết tiệt này, mẹ phải đưa con bé chết tiệt này đi! Miễn cho nó ra ngoài làm mất mặt nhà họ Hạ!” Lý Xuân Hoa đương nhiên không chịu đi ra ngoài, cầm chặt chiếc lồng heo vẫn còn dính phân heo trên đó, đi vòng qua người Hạ Tri Nhai, đi tới trước mặt Minh Vi, chỉ thẳng vào cái mũi mà mắng: “Con bé ác ôn này, đến tận bây giờ vẫn còn muốn gạt con trai bà?”Minh Vi cũng không có hốt hoảng, đôi mắt hạnh đen bóng cứ nhìn chằm chằm Lý Xuân Hoa như vậy, trong ánh mắt là thanh giả tự thanh kiệt ngạo, khiến Lý Xuân Hoa tức khắc sửng sốt.


“Ai da cmn, mày còn dám trừng mắt với bà?” Lý Xuân Hoa bị ánh mắt của Minh Vi dọa sợ, sau đó liền cảm thấy mất mặt, lập tức giận dữ, ném lồng heo sang một bên, muốn xông lên đánh xe cào cấu Minh Vi.

Khi bàn tay của Lý Xuân Hoa sắp rơi xuống mặt của Minh Vi, Hạ Tri Nhai vẫn đứng ở bên cạnh từ nãy giờ lại đột nhiên giơ tay, bắt lấy cánh tay của Lý Xuân Hoa, lôi kéo bà đi ra khỏi phòng.

“Mẹ, cô ấy là vợ của con” Cho nên, không được đánh!Hạ Tri Nhai mím môi, lập trường thực kiên định.

Tuy rằng không biết vì cái gì mà Minh Vi lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng nếu cô muốn tiếp tục sống cùng anh, vậy cho cô cơ hội này.


Là diễn kịch vẫn là thiệt tình, thời gian dài liền có thể nhìn ra được, nhưng trước hết hiện tại Minh Vi là vợ của anh, một người đàn ông trơ mắt nhìn vợ mình bị đánh bị mắng mà không đứng ra can ngăn, giúp đỡ thì còn có là đàn ông hay không?Lý Xuân Hoa nhìn con trai giúp đỡ cho Minh Vi, dám chống đối lại với bà, lập tức giận dữ, “Con bé chết tiệt kia, là tao đã coi thường bản lĩnh của mày, mày thôi ngay cái thói hồ ly tinh đây cầu dẫn con trai bà.

” Đối mặt với mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu ác liệt như này, Minh Vi cũng thực là đau đầu.

Về sau cô còn muốn ở lại nhà họ Hạ, không muốn xảy ra bất kỳ một cuộc chiến tranh mẹ chồng nàng dâu với Lý Xuân Hoa, cho nên không chờ Hạ Tri Nhai phải khó xử, Minh Vi lập tức nói: “Mẹ, thật sự là ngày hôm đó không phải con muốn bỏ trốn theo trai, con chỉ là muốn đi ra ngoài một chút, mấy ngày nay bị nhốt trong phòng con đã nghĩ thông suốt rất nhiều, về sau sẽ sống thật tốt với anh Hạ, tuyệt đối sẽ không gây chuyện làm mất mặt xấu hổ cho nhà mình.

”Lý Xuân Hoa nghe cô nói vậy thì cũng sửng sốt một chút, nhưng thực mau liền ha ha mà nở nụ cười, “Nếu chó có thể sửa đổi không ăn phân nữa, vậy đã không gọi là chó! Trong lòng cô suy nghĩ, ủ mưu ý xấu gì chẳng lẽ tôi còn không nhìn ra đưược hay sao? Nói! Có phải muốn gạt chúng ta thả lỏng cảnh giác đúng không, sau đó nhân cơ hội chạy ra ngoài đi tìm tên tình nhân Phương Văn của cô, sau đó hai người cùng nhau bỏ chốn có phải hay không?”Chợt nghe thấy cái tên này, Minh Vi cũng không có một chút gợn sóng nào.


“Không phải! Mẹ, mẹ hãy tin con đi mà!” Minh Vi nói năng có khí phách nhìn về phía của Lý Xuân Hoa, “Con biết bên ngoài có chút lời đồn đãi không hay giữa con và Phương Văn, nhưng con có thể thề với trời, nếu như con có phản bội anh Hạ, vậy con sẽ bị sét đánh ! ! ”Lời nói còn chưa nói xong, bàn tay to của Hạ Tri Nhai liền lập tức che lại miệng cô, không cho cô nói ra lời thề độc.

Minh Vi nhìn Hạ Tri Nhai, đôi mắt đen nhánh có thần của anh che kín u ám, “Mẹ, mẹ rốt cuộc muốn làm cái gi!”“Tao muốn đem con bé chết tiệt này ra ngoài bờ sông dìm lòng heo!” “Nếu Minh Vi chết, mẹ, mẹ chính là mang tội giết người! phải đi lao động cải tạo thậm chí là bị giết!” Hạ Tri Nhai trầm giọng nói.

.


Bình Luận (0)
Comment