Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách

Chương 39



Cô quay lại và thấy một người đàn ông cao cao ở sau lưng, xuất hiện im lặng tựa mây khói. Anh ta mặc chiếc áo khoác vải thêu kim tuyến trang nhã có cổ áo và cổ tay viền ren trắng giống như thuộc về thế kỉ trước. Bên dưới cái áo khoác dài, Tessa thoáng thấy chiếc quần ống túm và đôi giày cao cổ đóng khuy. Mái tóc anh ta đen như lụa, đen tới độ ánh lên ánh xanh; nước da màu đồng và vẻ ngoài na ná Jem. Cô tự hỏi có lẽ nào, giống như Jem, anh ta mang một chút dòng máu nước ngoài. Một tai anh ta đeo khuyên bạc với viên kim cương cỡ ngón tay tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nến, cùng thêm nhiều viên kim cương khác đính trên đốc gậy chống màu bạc. Dường như chỗ nào của anh ta cũng tỏa sáng như đèn phù thủy. Tessa trố mắt nhìn; cô chưa thấy ai ăn mặc điên rồ thế này.

“Đó là Magnus,” Will bình tĩnh nói, có vẻ nhẹ nhõm. “Magnus Bane.”

“Camille yêu quý,” Magnus nói và cúi hôn bàn tay đeo găng của cô. “Chúng ta xa nhau quá lâu rồi.”

Ngay khi anh ta chạm vào cô, những ký ức của Camille ùa về như thác lũ - những ký ức về việc Magnus ôm cô, hôn cô, chạm vào cô theo cách thân mật và riêng tư. Tessa khẽ kêu lên và rụt tay lại. Giờ cô lại xuất hiện đấy, cô căm tức hướng suy nghĩ tới Camille.

“Anh biết,” anh ta nói khẽ rồi đứng thẳng. Đôi mắt anh ta khi nhìn vào mắt Tessa khiến cô suýt mất bình tĩnh: chúng mang màu xanh vàng với đồng tử dọc, một đôi mắt mèo trên khuôn mặt con người. Chúng tỏa ánh sáng ngạc nhiên thích thú. Không giống Will, đôi mắt Magnus tràn ngập niềm vui thích ngạc nhiên. Chúng đào khắp chốn và anh ta hất cằm về phía bên kia phòng, ra hiệu cho Tessa đi theo. “Vậy đi nào. Ở đó có một phòng riêng cho chúng ta nói chuyện.”

Tessa bối rối đi theo sau với Will đi cạnh. Do cô tưởng tượng ra hay những gương mặt trắng bệch của ma cà rồng thật sự dõi theo cô nhỉ? Một ả ma cà rồng tóc đỏ mặc váy xanh thanh lịch nguýt cô; giọng Camille thì thầm rằng ả ta ghen tức trước tình cảm de Quincey dành cho cô. Tessa mừng vì cuối cùng Magnus cũng tới cửa - được lắp khéo tới độ cô không nhận ra tới khi pháp sư tra chìa khóa vào ổ. Một tiếng cách khẽ vang lên và cánh cửa hé mở, Will và Tessa theo Magnus vào trong.

Căn phòng là một thư viện hiếm được sử dụng; dù những tập sách xếp dài trên giá, nhưng chúng bị phủ bụi. Những tấm màn nhung che cửa sổ cũng chịu chung số phận. Khi cánh cửa đóng lại, phòng rất tối; trước khi Tessa kịp nói gì, Magnus đã búng tay và hai ngọn lửa nhảy lên trong lò sưởi ở hai bên phòng. Ánh lửa xanh có hương thơm đậm đà, tựa như hương trầm.

“Ồ!” Tessa không kìm tiếng reo nho nhỏ vì ngạc nhiên bật khỏi đôi môi. Với một nụ cười toe toét, Magnus ngồi lên chiếc bàn đá cẩm thạch to lớn ở giữa phòng, và nằm nghiêng người, đầu tựa lên tay. “Em chưa từng thấy một pháp sư làm phép à?”


Will thở dài thườn thượt. “Làm ơn đừng trêu cô ấy nữa, Magnus. Hẳn Camille phải báo cho anh hay rằng cô ấy biết rất ít về Thế Giới Bóng Tối rồi chứ.”

“Quả vậy,” Magnus đáp ráo hoảnh, “nhưng khó mà tin, khi nhìn cô ấy có thể làm gì.” Anh ta nhìn Tessa. “Tôi thấy gương mặt khi hôn tay em. Em biết tôi là ai tức thì, đúng không? Em biết điều Camille biết. Một vài pháp sư và quỷ có khả năng biến hình - thành bất cứ dạng nào. Nhưng tôi chưa từng nghe về kẻ nào có khả năng giống em.”

“Nhưng cũng không thể nói chắc rằng tôi là pháp sư,” Tessa nói. “Charlotte bảo tôi không có những dấu ấn của pháp sư.”

“Ồ, em là pháp sư. Tin tôi đi. Chỉ vì em không có tai dơi…” Magnus thấy Tessa nhíu mày và nhướng mày. “Ồ, em không muốn là pháp sư, đúng không? Em ghét ý nghĩ đó.”

“Tôi chỉ chưa từng nghĩ…” Tessa nói lí nhí. “Rằng tôi không phải người.”

Magnus chẳng có tí thông cảm nào. “Tội nghiệp. Giờ em đã biết sự thật, em không thể quay đầu lại.”

“Tha cho cô ấy đi, Magnus.” Will có vẻ bực. “Tôi phải kiểm tra căn phòng. Nếu anh không giúp, chí ít đừng chòng ghẹo Tessa trong khi tôi làm việc.” Anh tiến về cái tủ gỗ sồi ở góc phòng và bắt đầu lục lọi. Magnus liếc nhìn Tessa và nháy mắt. “Cậu ta ghen đấy,” anh ta nói bằng giọng thì thầm bí ẩn.

Tessa lắc đầu và tiến về giá sách gần nhất. Ở giữa giá có một cuốn sách mở sẵn như thể trưng bày. Những trang sách đầy những con chữ màu sáng và rối rắm, cùng vài hình minh họa sáng lên như được vẽ bằng vàng. Tessa reo lên ngạc nhiên. “Đây là Kinh Thánh.”

“Nó khiến em kinh ngạc sao?” Magnus hỏi.

“Tôi tưởng ma cà rồng không thể động những vật được làm phép thánh.”

“Nó phụ thuộc vào ma cà rồng - vào việc họ đã sống bao lâu, đức tin của họ là gì. De Quincey có sở thích sưu tầm Kinh Thánh. Hắn nói không một cuốn sách nào nhuốm nhiều máu như Kinh Thánh.”

Tessa liếc cánh cửa đang đóng. Những giọng nói từ bên kia vọng sang. “Chúng ta trốn trong đây thế này không khiến kẻ khác dị nghị à? Những kẻ khác - các ma cà rồng khác - tôi chắc họ nhìn khi chúng ta bước vào.”

“Họ nhìn Will thôi.” Không hiểu sao nụ cười của Magnus cũng có khả năng làm người khác căng thẳng hệt như nụ cười của ma cà rồng dù anh ta không có răng nanh.“Will trông không ổn.”

Tessa liếc nhìn Will đang lục ngăn kéo tủ.“Tôi tưởng họ nhìn trang phục của anh đấy chứ,” Will bảo.

Magnus lờ đi.“Will không cư xử giống người kí sinh. Chẳng hạn, ánh mắt nhìn chủ nhân của cậu ta không chứa sự ngưỡng mộ mù quáng.”


“Do cái mũ xấu xí của cô ấy đấy,” Will nói.“Làm tôi không dám nhìn luôn.”

“Người kí sinh không bao giờ ‘không dám nhìn’,” Magnus nói.“Họ ngưỡng mộ chủ nhân, dù ma cà rồng kia ăn vận thế nào. Tất nhiên, những vị khách cũng nhìn vì biết mối quan hệ giữa tôi và Camille, và tự hỏi chúng tôi làm gì trong thư viện này... một mình.” Anh ta nhướng mày với Tessa.

Tessa nghĩ lại ký ức đã thấy.“DeQuincey... Hắn nói gì đó với Camille rằng cô ta sẽ phải ân hận khi dám qua lại với người sói.Qua lời hắn,tôi thấy hình như đó là một cái tội.”

Magnus đang nằm ngả lưng và giơ gậy cao quá đầu liền ngún vai.“Với hắn đó là tội. Ma cà rồng và người sói thù ghét nhau.Họ cho rằng chuyện đó liên quan tới hai chủng tộc quỷ đều là dã thú, và dã thú luôn ghét bị kẻ khác xâm nhập vào lãnh thổ. Tất nhiên ma cà rồng không thích tiên, hay pháp sư, nhưng deQuincey quý tôi hơn anh chàng người sói kia.Hắn nghĩ tôi và hắn là bạn.Nói đúng ra,tôi nghi hắn còn muốn đẩy mối quan hệ giữa chúng tôi lên trên mức bạn bè nữa kìa.”

Magnus cười khiến Tessa bối rối.“Có điều tôi ghét hắn, nhưng hắn không biết.”

“Nhưng tại sao anh lại ở cùng hắn?” Will hỏi khi đã tiến tới cái bàn viết cao cao nằm giữa hai ô cửa sổ và lục lọi.“Sao lại tới nhà hắn?”

“Chính trị,” Magnus lại nhún vai.“Hắn là thủ lĩnh nhóm; nếu Camille không chịu tham dự những bữa tiệc hắn mời, hắn sẽ coi đó là một sự sỉ nhục. Về phần tôi, để cô ấy đi một mình sẽ là... bất cẩn. DeQuincey nguy hiểm với cả những kẻ cùng giống nòi. Nhất là với những kẻ đã từng làm mất lòng hắn.”

“Vậy anh nên…” Will vừa nói đã dừng lại, giọng khác hẳn. “Tôi tìm thấy cái này.” Anh dừng lại. “Có lẽ anh nên nhìn xem thế nào, Magnus.” Will đặt lên bàn thứ nhìn giống một cuộn giấy dài. Anh ra hiệu cho Tessa tới cùng và trải tờ giấy lên mặt bàn. “Trên bàn chẳng có gì,” anh nói, “nhưng tôi tìm thấy cái này giấu trong một ngăn tủ giả trong ngăn kéo. Magnus, anh nghĩ sao?”

Tessa, giờ đã đứng cạnh Will, nhìn tờ giấy. Đó là bản phác thảo một bộ xương người làm từ pít-tông, bánh răng và lá thép. Phần sọ là cái hàm được gắn bản lề, hai cái lỗ hổng làm mắt và cái miệng bị kết thúc ngay sau hàm răng. Có một cái hộc ở lồng ngực, hệt như Miranda. Toàn bộ phần bên trái trang giấy được viết nhì nhằng gì đó như ghi chú bằng thứ ngôn ngữ Tessa không dịch được. Những con chữ cực kỳ xa lạ.

“Bản thiết kế người máy,” Magnus nói và nghiêng đầu. “Một người nhân tạo. Loài người luôn hứng thú với sinh vật này - có lẽ vì chúng mang hình người nhưng không thể chết hay bị đau. Hai người đã đọc cuốn Khoa học thường thức về máy móc tinh vi chưa?”

“Chưa nghe bao giờ,” Will nói. “Trong đó có nói tới những truông nước hun hút gió, bị phủ trong những đám sương mù bí ẩn chứ? Hay kể về những cô dâu ma lang thang trong hành lang của các lâu đài phế tích? Hoặc giả như một anh chàng đẹp trai vội giải cứu một thiếu nữ xinh đẹp nhưng nghèo xơ xác?”

“Không,” Magnus nói. “Nội dung của nửa cuốn nói về bánh răng, nhưng nói chung là khô khan.”

“Vậy đến Tessa cũng chẳng thèm đọc nó đâu,” Will nói.

Tessa lườm anh nhưng không nói gì; cô chưa từng đọc và cũng không định để Will nắm thóp.

“Vậy được rồi,” Magnus nói. “Tác giả của nó là một học giả Ả Rập. Cuốn sách ra đời trước Leonardo de Vinci hai thế kỷ, và miêu tả loại máy có thể bắt chước hành động của con người. Nhưng cái này” - Những ngón tay dài của Magnus nhẹ nhàng vuốt lên phần chữ bên trái. - “Khiến tôi lo lắng.”

Will cúi xuống nhìn kĩ hơn. Ống tay áo anh sượt qua tay Tessa. “Đúng, tôi muốn hỏi anh về cái đó đó. Là một câu thần chú à?”


Magnus gật đầu. “Một phép trói buộc. Nhằm truyền năng lượng quỷ vào vật vô tri vô giác, cho tạo vật kia sự sống. Tôi từng chứng kiến phép thuật này có thể làm gì. Trước Hiệp Định, ma cà rồng thích giải khuây bằng cách tạo ra những cỗ máy quỷ chỉ hoạt động vào đêm tối nhỏ bằng hộp nhạc, các con ngựa máy chỉ có thể cưỡi sau hoàng hôn, và nhiều thứ ngu ngốc tương tư.” Anh ta trầm tư vỗ lên đầu gậy. “Tất nhiên một trong những rắc rối chính khi chế tạo người máy, đó là vẻ ngoài. Không một vật liệu nào giống với lớp da của con người hết.”

“Nhưng nếu người ta dùng da người luôn thì sao?” Tessa hỏi.

Magnus dừng lại một cách thanh lịch. “Đối với những nhà thiết kế loài người, rắc rối quả là, ờ, rõ ràng. Bảo toàn làn da sẽ phá hoại bề ngoài. Một người sẽ dùng phép thuật. Và rồi lại phép thuật để trói buộc năng lượng quỷ với cơ thể cơ khí.”

“Và rồi nó sẽ đạt được điều gì?” Will hỏi, đã có chút sốt ruột.

“Những người máy từng được tạo ra có thể viết thơ, vẽ phong cảnh - nhưng phải được lập trình sẵn. Chúng không có khả năng sáng tạo hay trí tưởng tượng. Tuy nhiên một người máy sống’ nhờ năng lượng quỷ sẽ có một chút suy nghĩ và mong muốn. Nhưng bất kỳ linh hồn nào bị câu thần chú trói buộc đều biến thành nô lệ. Nó sẽ phải hoàn toàn nghe lời người niệm chú.”

“Một đội quân máy,” Will nói với chút trào phúng, “không thuộc về địa ngục hay thiên đường.”

“Tôi không nghĩ vậy,” Magnus nói. “Năng lượng quỷ không phải dễ kiếm. Một người phải triệu hồi quỷ sau đó trói buộc chúng, mà cậu biết quá trình đó khó thế nào rồi đấy. Kiếm đủ năng lượng quỷ cần thiết để tạo ra một đội quân là bất khả thi và cực kỳ nguy hiểm. Kể cả với một thằng khốn ranh ma như de Quincey.”

“Tôi hiểu.” Tới đó, Will cuộn tờ giấy lại và nhét vào áo. “Rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh, Magnus Bane.”

Magnus có vẻ hơi bối rối, nhưng vẫn nhã nhặn trả lời. “Tất nhiên rồi.”

“Hẳn anh sẽ không nuối tiếc nếu de Quincey biến mất và một ma cà rồng khác thay thế vị trí của hắn,” Will nói. “Anh từng chứng kiến hắn phạm Luật chưa?”

“Một lần. Tôi được mời tới để chứng kiến một trong những ‘lễ mừng’ của hắn. Và hóa ra…” Magnus có vẻ buồn kì lạ. “Ờ, để tôi cho cậu xem.”




Bình Luận (0)
Comment