Xuyên Vào Mary Sue Bỏ Trốn Với Nam Hai

Chương 47

“Đừng nói như vậy.”

Thẩm Tương Nghi biết chuyện của Giang Ứng Liên giống như cây gai cắm vào giữa Tô Ngôn và Tân đế, cho dù đã qua cũng khó mà nuốt xuống được.

“Hắn, trong lòng hắn vẫn có cô, nếu không thì cũng sẽ không vội vàng lập cô làm hậu.”

Tô Ngôn lắc đầu, thản nhiên nói: “Ngươi còn nhớ những lời Bùi đại nhân đã nói với ta vào lúc hồi kinh không?”

“Tương Nghi, Tô Ngôn trước kia chết rồi, chết vào năm đó sau khi ngã ngựa, ta cũng đã sớm tỉnh lại từ trong guâcs mộng, hôm xuất giá cha ta nói hy vọng ta sẽ trở thành Hoàng hậu tốt, từ ngày đó trở đi thì không còn Tô Ngôn nữa, người bên ngoài chỉ biết đến Tô hoàng hậu mà thôi.”

Nói xong lời cuối cùng, Thẩm Tương Nghi lại nghe được cảm xúc thương xót, nàng nhìn về phía Tô Ngôn, Tô Ngôn lại chỉ cười nói: “Hôm nay là ngày vui của cô, ta không nói những chuyện này nữa, cô còn chưa nói cho ta biết tại sao cô lại định chung thân với Bùi đại nhân đâu đấy, chẳng lẽ cô thấy mỹ mạo của người ta rồi động lòng quấn chặt à.”

“Ai nói.”

Mặt Thẩm Tương Nghi đỏ bừng, xoắn khăn tay, mặt dày nói: “Đó là do hắn cầu xin ta, hắn thích ta không chịu nổi, cầu xin ta nhiều lần ta mới đồng ý gả cho hắn.”

Tô Ngôn ồ, dài giọng nói: “Sao ta lại nghe nói đến chuyện tìm người tận Giang Châu nhỉ? Còn có người khóc như mưa nữa.”

Thẩm Tương Nghi xoay đầu, hai mắt mở tròn: “Cô, chẳng phải quan hệ giữa cô với… Hoàng đế không được tốt lắm sao, sao cô còn biết chuyện này nữa?”

Tô Ngôn cầm khăn che miệng cười, khẽ hất cằm: “Ta không muốn để ý đến hắn nhưng không có nghĩa là ta không nghe những chuyện này, lại còn là chuyện giữa cô và Bùi đại nhân nữa, cô có ơn cứu mạng với ta, nè, nói xem rốt cuộc thì giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Tương Nghi xấu hổ đến mức không ngẩng mặt lên nổi, hai người cười đùa dí dỏm thì đột nhiên có tiếng chiêng trống ồn ào vang dội ngoài cửa, chấn động lỗ tai người ta ong ong, chỉ cảm thấy ngay cả ngồi cũng không vững, ngoài cửa có hỉ cương cao giọng nói: “Người đón dâu đến rồi, cấm quân mở đường, tân lang đến đón tân nương.”

“Sớm vậy sao?”

Thẩm Tương Nghi và Tô Ngôn vừa dứt lời thì quay đầu nhìn nhau, mấy hỉ nương đang chờ trong phòng cũng lắp bắp hoảng hốt, dây pháo ngoài phòng được đốt lên, vốn là nơi ở của các đại thần trong triều, ngày thường Thẩm phủ không được quan tâm lắm nhưng bây giờ lại chật ních người xem náo nhiệt, là Bùi thủ phụ thành thân đấy, chuyện này không thể không xem được đâu.

“Không hổ là Bùi Nhị mà, cấm quân mở đường, khuê nữ nhà này có thể gả cho hắn cũng là nhờ phần mộ tổ tiên bốc khói xanh.”

Lễ bộ thượng thư đứng ngoài cửa lắc đầu cảm khái, Hộ bộ thị lang liên tục gật đầu.

“Còn phải nói nữa à, Thẩm Học Tu vô dụng cả đời, ngược lại là đã sinh được khuê nữ tài giỏi.”

Thẩm Học Tu đứng ngoài cửa, lần đầu ông nghe người ta khen ngợi mình như vậy, lập tức đứng thẳng người, nghĩ đến việc ông lên triều đều đứng ở góc, từ khi nào được coi trọng như vậy đâu, vẻ mặt hồng hào đứng ngoài cửa đón khách.

Mặt trời lên cao, ánh nắng mặt trời chiếu xuống mái hiên, màu đỏ xung quanh đều tỏa ánh sáng vui mừng lộng lẫy, xa xa, đội người ngựa cao lớn đi tới, đám quan chức xung quanh bắt đầu châu đầu ghé tai.

“Ôi, đó chẳng phải là Bùi Hành sao.”

“Còn ai nữa, Trấn Bắc tướng quân Bùi Hành, Bùi Nhị thành thân còn gọi Bùi Hành trở về, chiến trận này cũng đủ lớn mà.”

Chỉ thấy đoàn người chậm rãi giục ngựa đến trước cửa Thẩm phủ, người dẫn đầu mặc y phục đỏ rực càng nổi bật môi hồng răng trắng, phong thần tuấn tú, nếu không ai nói thì ai biết lang quân mặt trắng này là Thủ phụ đại nhân quyền thế ngập trời đâu chứ.

Nhưng ai cảm thấy hậu sinh trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú, cử chỉ văn nhã này dễ nói chuyện thì đúng là ngủ gật trong Diêm Vương Điện, tự tìm đường chết.

Nhắc tới Bùi Nhị, trong xương sống mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo, thật sự không vì gì khác mà chỉ vì liên hoàn kế đánh quân Tào Đình của hắn, còn có thủ đoạn tàn nhẫn diệt trừ bè phái đảng cũ, người này không có tấm lòng rộng lớn như gương mặt của hắn, quyền lợi nằm trong tay hắn giống như lưỡi dao sắc bén khiến cho mọi việc đều thuận lợi, cũng làm cho lòng người run sợ.

Càng không cần phải nhắc đến Bùi thị Giang Châu đứng sau lưng hắn lúc này, muốn binh quyền thì còn có Bùi Hành, có chỗ dựa là Tân đế, ai dám nói với hắn một chữ không.

Dù sao thì chuyện gì năm đó Bùi Dịch Chi không làm được, bây giờ Bùi Vấn An đều làm được.

Có người cẩn thận nói với đồng liêu ở xung quanh: “Nói nhỏ chút đi, nghe nói Bùi Nhị vừa mới điều tra việc vận chuyển muối trở về, đêm qua mới vào kinh, không biết trong tay hắn đang nắm giữ nhược điểm của người nào đâu, hơn nữa chờ sau hôn sự hôm nay của hắn, trong triều lại sắp đổi gió rồi.”

“Chúc mừng Bùi đại nhân! Chúc mừng Bùi đại nhân!”

Tiếng chúc mừng bên cửa vang lên không dứt bên tai, ai mà không muốn thừa dịp tâm trạng người ta đang vui mà làm quen đâu chứ, phải biết rằng bây giờ muốn gửi thiếp mời đến nhà người này còn phải xếp hàng đến mấy tháng sau đấy.

Bùi Vấn An vén vạt áo lên xoay người xuống ngựa, trả lễ từng người, hắn đi đến trước cánh cửa đóng chặt, đúng lúc này bên trong truyền đến giọng nói hỉ nương: “Nghe nói Bùi đại nhân tài hoa hơn người, trước hết hãy đối vài câu thơ, ngài nghe kỹ nhé, Lạc nhứ vô thanh xuân đọa lệ.”

Bùi Nhị nhướng mày, cao giọng nói: “Hành vân hữu ảnh nguyệt hàm tu.”

“Lạc mộc thiên sơn thiên viễn đại.”

“Trừng giang nhất đạo nguyệt phân minh.”

“Còn một đề nữa, Thái cực lưỡng nghi sinh tứ tượng.”

Mọi người sững sờ, đây không phải là đối thơ bình thường, sao còn đối từng cặp thế này, chỉ thấy Bùi Nhị gõ cửa, cao giọng nói: “Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, mở cửa đi.”

Hay, người bên ngoài không khỏi khen ngợi đối đáp vừa hay vừa phù hợp với hoàn cảnh của Bùi Vấn An, cánh cửa kia chậm rãi mở ra, hỉ nương cười khẽ nói: “Bùi đại nhân, bây giờ là cửa thứ hai, phải bắn tên.”

Bùi Nhị nhận cung tên, chỉ thấy hỉ nương cố ý gây khó khăn, mục tiêu của hắn chỉ có một, Thẩm Tương Nghi và Tô Ngôn ghé vào bên cửa sổ quan sát, chỉ thấy hắn lưu loát kéo cung bắn tên, sau đó lại là tiếng reo hò vui vẻ trong đám đông, hắn bắn trúng rồi.

Bây giờ chỉ còn lại cửa ải cuối cùng…

“Đại nhân, cửa cuối cùng là thắng ba đao của ta.”

Tất cả mọi người hít sâu, chỉ thấy nha hoàn cao lớn bước ra, khí thế không hề bình thường, Bùi Hành xuống ngựa nói: “Thúc phụ, để con.”

Tiểu Đào cười khẽ, cơ bản là không xem trọng người trước mắt: “Bại tướng dưới tay.”

Bùi Nhị khoát tay, quay đầu lại nói: “Đỗ Lại.”

“A huynh, không, không được chơi như vậy, đại nhân ngài chơi xấu!”

Giọng nói của Tiểu Đào vang lên phía trước, trong phòng cũng rối loạn, hỉ nương vội vàng phủ khăn vải đỏ lên đầu Thẩm Tương Nghi, nói: “Mau lên, người sắp vào rồi.”

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy có tiếng người vang lên ngoài cửa, Thẩm Tương Nghi thấp thỏm ngồi trên giường, một đôi giày xuất hiện trước mắt nàng, nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ôm ngang lên, nàng hoảng hốt kêu lên vội vàng ôm cổ người đó, nàng nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn, cũng may là nàng đang chùm khăn, nếu không thì hắn sẽ nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của nàng.

Người này vừa mới trở về, trên người mang theo mùi bụi bặm phong trần mệt mỏi, hơn nữa bình thường hắn cũng thích dùng loại huân hương lạnh lùng này khiến cho lòng nàng lập tức bình ổn.

Lên kiệu hoa ra khỏi Thẩm gia rồi ngồi lên kiệu hoa mạ vàng, nghe tiếng trẻ con đuổi theo bên ngoài kiệu, lắc lư rời khỏi Thẩm gia, khó khăn lắm mới đến được Bùi phủ, lại bước qua chậu than thì sắc trời cũng đã tối, chỉ nghe người chủ trì nói: “Giờ lành đã đến, tân nhân bái đường!”

Một bàn tay vươn xuống dưới nhẹ nhàng nắm tay nàng đi vào trong phòng, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào dần dần dừng lại, nàng ngửi thấy mùi nhang.

“Nhất bái thiên địa ——”

Thẩm Tương Nghi hơi cúi người xuống, nhìn thấy vạt áo người bên cạnh khẽ lung lay.

“Nhị bái cao đường ——”

Bình phong phản chiếu bóng dáng hai người, hơi cúi người về phía trước, thần thái trang trọng.

Thẩm Tương Nghi mơ hồ nhìn thấy bệ lư hương kia, có lẽ phía trước đặt bài vị của Bùi trạng nguyên và Trưởng công chúa.

“Phu thê giao bái ——”

Theo giọng nói của người chủ trì, Thẩm Tương Nghi nhìn người trước mắt cúi người, chỉ cảm thấy trong lòng rung động, trước mắt có hơi nóng, nàng cúi người theo hắn.

Bóng dáng của hai người chậm rãi đan xen vào nhau mãi đến khi không thể phân biệt được, giống như là hòa làm một trong trời đất này.

Giống như vào lúc này, Thẩm Tương Nghi mới tin rằng nàng đã gả cho người trước mắt, hắn cũng thực hiện lời hứa sẽ lấy nàng.

“Buổi lễ kết thúc! Đốt pháo!”

“Hay!”

Không biết là ai đã ồn ào hét lên, mọi người đồng loạt sôi nổi, pháo nổ vang dội bốn phía giống như muốn lật tung nóc nhà và bay thẳng lên trời.

Trong khung cảnh ồn ào náo nhiệt đó, Thẩm Tương Nghi bị dẫn vào động phòng, kết thúc ngày hôm nay, Thẩm Tương Nghi mệt mỏi không chịu nổi, tiền viện còn truyền đến từng đợt hát ca, hậu viện thì yên tĩnh hơn nhiều.

Trong bầu không khí yên tĩnh này, Thẩm Tương Nghi vừa dính giường đã mệt rã rời, nào còn quan tâm phía sau có gì, trong lúc mơ màng thì thật sự ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu, nàng bị động tĩnh bên ngoài đánh thức.

Cửa bị đẩy ra, mùi rượu nhàn nhạt xông vào, có người đứng cách cửa còn đang muốn nháo động phòng: “Thúc phụ, thúc không cho tiểu thẩm uống ly rượu sao?”

Chỉ nghe thấy tiếng cười của người đứng trong cửa, thản nhiên nói: “Cút.”

Người ngoài cửa cười vang dội, đám con cháu thế gia kia lập tức giải tán, ngược lại Thẩm Tương Nghi chợt tỉnh táo lên, nàng lau nước miếng bên môi, vội vàng ngồi thẳng người, nàng nghe được tiếng động người nọ chậm rãi đến gần, trái tim siết lại, tay nắm chặt váy cưới, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Chờ đến khi đôi giày kia xuất hiện trong tầm mắt, mũ trùm đầu chậm rãi bị xốc lên, nàng nhìn vào mắt người trước mặt, hắn thật sự mệt mỏi vì bôn ba đường xa, thế nhưng ánh mắt mỉm cười giống như đầm nước rạng rỡ, cả người đỏ rực như nhuộm son làm tăng thêm vài phần xinh đẹp mà ngày thường không nhìn thấy được.

“Nàng mệt không?”

Hắn nhẹ nhàng hỏi, không biết có phải là vừa mới uống vài chén rượu hay không mà bên trong hương lạnh còn xen lẫn mùi rượu, ngày thường Thẩm Tương Nghi nói rất tốt, thế nhưng lúc này nàng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trái tim đập thình thịch trong lòng ng.ực.

Bùi Nhị nhìn nàng, chỉ thấy nàng cúi đầu, đoạn cổ trắng nõn trơn bóng lộ ra trong váy cưới đỏ càng thêm quyến rũ, hắn vén áo bào ngồi bên giường, ngón tay đè nắp ấm rót chén rượu muốn uống rượu hợp loan, Thẩm Tương Nghi vươn tay muốn lấy.

Bùi Nhị lại rủ mắt xuống, lúc nàng đưa tay qua, hắn nâng ly rượu đặt bên môi, khẽ cắn chặt, gương mặt tuấn tú, tóc đen y phục đỏ, trông hắn càng thêm diễm lệ trong ngọn nến đỏ nhạt này.

Sắc mặt Thẩm Tương Nghi đỏ bừng, tim đập càng nhanh: “Không đứng đắn.”

Ngoài miệng oán trách nhưng cơ thể vẫn thành thật tiến về phía trước, nàng không biết phải làm gì, bị động muốn đưa tay qua nhưng hắn lại nhẹ nhàng lui về phía sau, trong lúc né tránh, hắn giống như ông lão đang câu cá, dù sốt ruột vẫn ung dung, chỉ chờ nàng tự mình mắc câu.

Nàng có hơi tức giận, lúc này hắn mới thuận thế dựa lên, nàng nhẹ nhàng dựa đầu vào, nghiêng đầu khẽ cắn, rượu chảy vào trong miệng.

Rượu ngọt nhưng vẫn theo vị chát, nàng không thể nói rõ rốt cuộc thì là mùi vị gì, giống như có hơi nóng bỏng, nàng muốn lùi lại nhưng bị hắn quấn lấy, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.

Mùi rượu mệt mỏi đến tận xương, chẳng biết ly rượu đã rơi xuống đất từ khi nào.

Nến đỏ bốc cháy trông như bông hoa nở rực trong đêm dài đằng đẵng, nóng đến mức lòng người mê mẩn.

Cơn gió thổi qua, thổi vào màn che đỏ quấn quýt lấy nhau, chập trùng lên xuống, giống như mưa phùn Giang Nam vào tháng tư hoặc tuyết rơi đầy trời vào ngày rét đậm, luôn làm cho người ta cảm thấy sẽ có người đi cùng mình trong suốt quãng đời còn lại.

Phía Đông hửng sáng, Thẩm Tương Nghi cắn răng xoa eo nằm sấp trên gối uyên ương, vừa quay đầu đã nhìn thấy mái tóc đen dày xõa tung của người nọ, vạt áo rộng mở, hắn cầm quyển sách, một tay chống đầu giống như không có việc gì.

Nàng vừa nhìn thấy người trước mắt thì đã nhớ tới chuyện không nghe được tin tức của hắn trong hai tháng liên tiếp, nàng không khỏi cảm thấy oan ức, cũng cắn mạnh vào ngón tay dài mảnh khảnh của hắn.

Bùi Nhị hít sâu, lông mày nhíu lại, mắt phượng rủ xuống khẽ nhìn dấu răng trên tay, có người nào đã thành thân rồi mà còn thù dai như vậy không chứ?

Thẩm Tương Nghi nhìn hắn, trong lời nói mang theo oan ức: “Chàng đi lâu như vậy cũng không biết viết thư cho ta, hại ta còn tưởng rằng chàng không muốn thành thân với ta nữa.”

Bùi Nhị rủ mắt thở dài, Thẩm Tương Nghi xoay mặt đi gối cằm lên cánh tay trắng nõn, nếu lúc này nàng ngước mắt lên thì chắc chắn là có thể nhìn thấy ánh mắt tràn đầy dịu dàng của người nọ: “Lần này bận rộn nhiều việc liên quan đến việc vận chuyển muối, sau đó lại chạy về kinh thành nên không có thời gian viết thư cho nàng.”

Thẩm Tương Nghi không ngẩng đầu nhìn lại, bực bội nói: “Ha, nam nhân.”

Bùi Nhị nhướng mày, cứng rắn nâng cằm nàng lên: “Nam nhân của nàng thế nào?”

“Ta muốn hối hôn, ta muốn rời đi.”

“Nàng dám!” Bùi Nhị cười lạnh, ôm nàng vào lòng: “Khắp kinh thành đều biết nàng là người của ta, nàng có thể chạy đi đâu.”

Thẩm Tương Nghi ngẩng đầu, vùng vẫy nói: “Bùi Nhị chàng là hồ ly tinh không biết xấu hổ, chàng là đại gian thần!”

Âm thanh cãi nhau ồn ào theo gió bay ra ngoài cửa sổ, bay dưới cành cây trong bầu trời trong xanh mùa xuân, hai đóa hoa chen chúc cùng một chỗ, dây dưa lưu luyến, trong chàng có ta, trong ta có nàng, hỏi giai nhân, tương tư là gì?

Ngày hôm đó vẫn còn tiếp diễn.

Bình Luận (0)
Comment